Thí Thiên Đao

Chương 1460 : Hàng phục

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Nó muốn thử một lần! Nó cũng muốn một ngày kia phá tan được mảnh hỗn độn mà nhân loại mang đến, vọt tới đoạn Thiên Lộ ở trên. Đến lúc đó, lấy cảnh giới của nó hoàn toàn có năng lực giải khai tường ngăn cách của Thiên Lộ, tiến vào Thiên giới.



Đến lúc đó thật sự là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc cho chim bay!



Dưới bầu trời này không có gì có thể ngăn cản Cái Thế Hống nó!



Tính toán này có vẻ tốt lắm, chính nó cũng cho là hoàn mỹ! Cái Thế Hống thậm chí ảo tưởng rằng một ngày kia trong tương lai, nó hóa thân thành một nhân loại trưởng thành dẫn theo Hoàng Kiếm Lan, cũng cho nó mang theo một thân thể nhân loại tung hoành trong thế gian, chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao?



Nhưng làm nó hoàn toàn không nghĩ tới là nhân loại này trong thời gian ngắn như vậy không ngờ lại cường đại đến mức này. Khiến nó phải run rẩy, khiến nó phải run rẩy!



Cái Thế Hống xoay người bỏ chạy!



Đánh không lại bỏ chạy, không có gì mất mặt cả! Lại nói, nó cũngkhông phải người mà? Cơ bản không thèm để ý đến điều đó. Nhân loại này sinh ra uy hiếp lớn với nó.



Cho dù nó muốn cứu con nuôi Hoàn Kiếm Lan như nào, đến lúc thế này rồi cũng không thể không bỏ cuộc. Mạng của mình vẫn quan trọng hơn!



Sau một trận chiến, Sở Mặc đã hoàn toàn rõ ràng chiến lực của bản thân. Hắn thét dài một tiếng, đuổi theo Cái Thế Hống.



Còn muốn chạy? Đứng lại cho ta! Trong thế giới của ta vừa hay đang thiếu loại Đại Dược như ngươi đấy! Ầm!



Sở Mặc tung một chưởng uy lực che trời phủ đất ép về phía Cái Thế Hống.



Cái Thế Hống rít lên một tiếng thê lương. Nó rống lên, cắn về phía bàn tay của Sở Mặc.



Tiểu tử, ngươi thật sự cho là ta dễ bị bắt như vậy sao?



Cái Thế Hống cũng nổi giận, có chút giận. Làm nó không ngờ là đối phương chẳng những không thu hồi tay đang ra chưởng mà ngược lại, tiếp tục đưa về phía miệng của nó.
Điều này rốt cục đã làm nó sợ hãi. Hơn nữa người này lại biết được đây không phải bản thể thật sự của nó, còn biết nó còn giấu rễ cây ở chỗkhác!



Điều này quá kinh khủng!



Bởi vì bản thân rễ của nó thì không thể nào di chuyển được!



Một khi bị nhân loại này tìm được, đến lúc đó mới là tai họa ngập đầu thật sự của nó.



- Đừng đánh ta nữa, ta phục rồi, đã tâm phục khẩu phục rồi. Ta nguyện ý trở thành nô bộc của ngài, ngài muốn như thế nào thì sẽ như thế, ta không oán hận một câu nào! Cái Thế Hống rốt cục mở miệng cầu xin tha.



Sau khi Cái Thế Hống mở miệng cầu xin tha, Sở Mặc lại hung ác đập thêm vài quyền nữa lấy thêm lượng lớn Tinh hoa bảo dịch của Chuẩn Thánh Dược, lúc này mới thu tay lại.



Cái Thế Hống vẻ mặt ủy khuất, khóc không ra nước mắt. Từ xưa đến nay, phàm là sinh linh biết nó đều cảm thấy Cái Thế Hống cơ bản không phải thực vật lăn lộn trong giới tu hành, bởi vì nó quả thực là một ác ma! Cái Thế Hống cũng cảm thấy như vậy, từ trước đến nay cũng vì thế mà đắc chí.



Cho tới tận hôm nay gặp phải nhân loại này, nó mới chính thức hiểuđược mình đã quá ngây thơ rồi! Mình chẳng qua là ức hiếp sinh linh trên lãnh địa của mình, mấy ngàn năm ăn một cây Đế Chủ Đại Dược thôi, sao tính là ác ma gì? Quả thực là một cây Đại Dược thiện lương! Nhân Loại này... mới là ác ma thật sự!



- Ta đã đầu hàng, ngươi vì sao còn đánh ta?



Thanh âm ấm ức lại suy yếu của Cái Thế Hống truyền ra.



- Ngươi nói tự bạo liền tự bạo, ngươi muốn đầu hàng thì đầu hàng sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Ngươi nghĩ hay nhỉ?



Sở Mặc cười lạnh nhìn Cái Thế Hống:



- Về phần đánh ngươi mấy quyền này là muốn cho ngươi nhớ lâumột chút! Biết người nào nên trêu, người nào không nên chọc!