Thí Thiên Đao

Chương 15 : Bái sư ma quân (1)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


Ma Quân không để lại dấu vết nhìn lướt lên đỉnh, sau đó nhìn Triệu Hồng Chí thân không thể động miệng không thể nói kia, giơ tay lên hung hăng thêm một cái tát, lại thêm một tát, thiếu chút nữa đánh nát mặt Triệu Hồng Chí.



Tức tối mấy ngày nay ở cùng Sở Mặc đã được giải phóng phần nào.



- Bản tôn chưa từng gặp cái đồ nào không biết xấu hổ như ngươi!



BA!



Lại một cái tát.



- Ba chữ ngụy quân tử dùng cho ngươi cũng ô uế hai chữ quân tử kia.



BA!



- Cho dù là ngụy... Tốt xấu gì cũng phải có mặt quân tử.



- Mà ngươi?



BA!



- Ngươi chính là rác rưởi!



- Cha mẹ của ngươi là giống gì vậy? Sao có thể sinh ra cái thứ như ngươi?



- Lúc trước sao không bóp chết ngươi đi?



BA!



- Loại người rác rưởi như ngươi tồn tại đúng là phá hoại thanh danh cả nhà ngươi!



Ba ba ba!



Lại thêm mấy cái tát liên hoàn.



Hai má Triệu Hồng Chí đã hoàn toàn bị nát.



Răng trong miệng tán loạn, lộn xộn, phỏng chừng không còn cái nào hoàn hảo.



Thủ đoạn của Ma Quân cực kỳ đáng sợ, dưới tình huống bình thường, mấy cái tát này tuy không quất chết nhưng cũng khiến làm người ta muốn chết ngất đi.



Nhưng thần trí Triệu Hồng Chí vô cùng tỉnh táo, ánh mắt vẻ mặt cũng khá phong phú.



Từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ, sợ hãi, sau đó cầu xin, cho đến tuyệt vọng.



Sở Mặc ở trên nóc nhà thấy rất rõ ràng, trong lòng vui sướng, hận không thể tự tay tát tên Triệu Hồng Chí nọ.
Y hiện tại không dám dừng ở chỗ này. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, nhanh chóng rời khỏi địa phương khủng bố này, tránh xa cái người khủng bố kia.



Trừ điều này, y không cầu gì khác.



Tại Viêm Hoàng Thành



Phàn phủ



Trong phòng lão tướng quân Phàn Vô Địch



Lão gia tử rốt cục khôi phục tự do, trước tiên ôm quyền hướng về phía Ma Quân:



- Đại ân không lời nào có thể nói hết, trước cho lão phu đa tạ ơn cứu mạng của ân công.



Ma Quân thản nhiên nhìn thoáng qua lão tướng quân:



- Ta làm không phải vì ngươi, muốn tạ ơn… liền tạ ơn cháu của ngươi đi.



- Ông nội!



Một tiếng gọi bi thiết vang lên.



Tiếp đó, phịch một tiếng, Sở Mặc từ mái nhà nhảy xuống, vọt vào trong phòng, thấy lão tướng quân Phàn Vô Địch liền quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt thưa:



- Xin lỗi ông nội, cháu trai bất hiếu, rước đến cho ngài nhiều phiền phức, thiếu chút nữa liên lụy lão nhân gia ngài… Cháu thực sự sai lầm rồi, xin lỗi ông!



Nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện tôn tử, Phàn Vô Địch có phần sững sờ.



Tuy nhiên, thấy tôn tử hoàn hảo không có việc gì, bất chấp trong lòng kinh ngạc, lão tướng quân đi đến phía trước, kéo Sở Mặc đến gần, hốc mắt đỏ lên nói:



- Hảo hài tử, không phải là cháu sai. Lỗi là ở ông nội, năm đó không nên cứu đồ súc sinh kia.



Sở Mặc nói:



- Một ngày nào đó, cháu sẽ đích thân lấy được đầu chó của hắn!



- Cháu ngoan, mau nói cho ông nội, chuyện vừa rồi là thế nào?



Ông cụ kéo tay Sở Mặc, một khắc cũng không buông, cẩn thận đánh giá tôn tử có bị thương hay có gầy đi không.



Sở Mặc không trả lời ông cụ ngay mà quay đầu hướng về phía Ma Quân, khẽ mỉm cười nói:



- Cảm ơn! Đăng bởi: longnhi