Thí Thiên Đao

Chương 1509 : Lăn ra đây

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


- Cái nhà này của ta ở vốn đã rất hẻo lánh rồi, cũng chẳng phải phòng tốt nhất.



Sở Mặc hạ giọng nói:



- Thế này đi, ta cho ngươi một viên thiên tinh thạch cực phẩm, ngươi cứ tùy ý đi đuổi khách khác đi. Chỗ của ta, đến lúc phải đi thì ta sẽ tự đi.



Chưa đợi chủ nhà trọ kịp lên tiếng thì y đã cảm thấy trong tay nằng nặng, một viên tinh thạch sáng loáng, trong suốt không chút vẩn đục đột nhiên hiện ra trong tay y. Y mới nhìn thoáng qua đã giật mình kinh ngạc, miệng há to không khép nổi. Y tuyệt đối không ngờ vị khách này thực sự cho mình một viên thiên tinh thạch cực phẩm!



Nhưng một viên thiên tinh thạch như vậy, đừng nói ở lại, cho dù là mua cả khách sạn này của y cũng dư dả. Thậm chí ngay cả một nửa đều không tới!



- Này này này sao cho phải đây!



Ông chủ nhà trọ cầm viên thiên tinh thạch cực phẩm, như thể cầm trong tay một củ khoai lang nóng.



- Được rồi, cứ vậy đi, ngươi không cần nói chuyện này ra. Hơnnữa, ngươi hãy yên tâm là ta sẽ không chủ động chọc phiền toái gì cho ngươi.



Giọng nói của Sở Mặc truyền từ trong phòng ra:



- Cho dù là có nhân vật tầm cỡ tới thật, thì y cũng không thể tới nhà trọ cấp bậc như của ngươi được, tùy tùng của y cũng chưa chắc đã đến. Phía bên này kêu ngươi thanh lý sạch, cũng chỉ là sân khấu làm nền thôi. Ngươi thấy đúng không?



Ông chủ nhà trọ suy nghĩ, dường như thật sự cũng có lý. Khách sạn này của y là cấp bậc gì trong lòng y rất rõ. Tuy không kém, nhưng tuyệt đối không thể xếp vào loại tốt nhất trong Thần Đan Thành. Nếu thật sự có nhân vật lớn, quả thực khó mà chọn nơi này của y. Tưởng tượng như vậy, chủ nhà trọ cũng cảm thấy kiên định không ít, gật đầu nói:



- Vậy thì tiểu nhân thử xem.



Nói xong, chủ nhà trọ đi xuống với tâm trạng nửa buồn nửa vui.




- Không ngờ ngươi vẫn là kẻ có tiền, được, dù sao đại nhân vật kia cũng sẽ không lựa chọn vào ở nơi này, nếu không lấy hết tiền tài ở nơi này của ngươi ra, thì thật có lỗi với trừng phạt mà ta sắp phải đối mặt!



Nói xong, thanh niên cũng chẳng thèm nhìn chủ nhà trọ nằm chết ở đó, bay thẳng đến khu vực sân sau. Sở Mặc đang không ngừng vận hành tâm pháp, cùng ngộ đạo.



Lúc trước sau khi nhờ bổ củi mà ngộ đạo, hắn cũng chưa có quá nhiều thời gian để lĩnh ngộ.



Chăm chỉ, mới có thể tinh thông!



Trên đời này có một số việc có thể đi đường tắt, nhưng lại có một số việc chẳng có đường tắt mà đi.



Tuy nói chỉ có tài năng tốt thì mới tu luyện đến cảnh giới rất cao được, nhưng càng lên cao càng là như vậy, tu sĩ tài năng thì tốc độ tuyluyện nhanh hơn một chút, chỉ vậy thôi, không hơn.



Nếu không đủ chăm chỉ, thì sẽ bị trì trệ, sẽ tụt lại phía sau, sẽ bị người sau lưng vượt qua.



Vì để tránh cho hơi thở bị tiết ra ngoài, Sở Mặc trực tiếp dùng trận pháp phong ấn khu sân nhỏ này, chỉ cần trận pháp không bị chạm vào, hắn cũng sẽ không cảm ứng được tới. Cho nên, những việc xảy ra trước kia Sở Mặc không hề hay biết. Tới tận khi thanh niên kia động vào trận pháp, hai mắt Sở Mặc mới bừng mở. Trên mặt lộ vẻ nghi ngờ nhàn nhạt, liền dùng thần thức quét qua một chút. Lúc này, sắc mặt Sở Mặc liền thay đổi. Hắn hít sâu một hơi, hai tròng mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo. Không ngờ, chủ nhà trọ kia lại vì hắn mà bị người ta giết!



Kẻ giết người, là gã thanh niên này không còn nghi ngờ gì nữa.



- Người ở bên trong mau lăn ra đây!



Bên ngoài sân nhỏ, tiếng nói lạnh lẽo của thanh niên kia vang lên.



Gã thanh niên đó tên gọi Đan Phúc Sinh, chỉ là một quản sự bình thường của Đế Chủ Đan Thần, nhưng trong số các quản sự thì cảnh giới của y cũng không coi là thấp. Y là một tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên!