Thí Thiên Đao
Chương 152 : Sự thay đổi của Hạ Kinh (1)
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Thiếu nữ quỳ dưới đất, hai má sưng đỏ, dập đầu lạy Viên Tử Đại ba cái:
- Chủ mẫu, lần cuối cùng Yên Chi gọi người như vậy, cám ơn người, xin lỗi, ta hận người!
Nói rồi, Yên Chi đứng dậy, nhìn sâu vào trong mắt Viên Tử Đại:
- Chúc người về sau, càng ngày càng tốt.
- Ngươi... ngươi không còn muốn sống nữa sao?
Cuối cùng trong mắt Viên Tử Đại cũng lộ ra tia hoảng loạn:
- Ngươi có biết, chỉ cần rời xa ta năm ngày... ngươi sẽ bị thối rữa toàn thân mà chết không!- Tâm đã chết, tiếc gì tấm thân?
Yên Chi thoáng nhìn qua Viên Tử Đại, quay người một cách dứt khoát, rời khỏi cửa, biến mất trong màn đêm đang dần lui.
Viên Tử Đại ngồi trên ghế vô lực, ánh mắt tràn đầy oán hận, miệng lẩm bẩm nói:
- Tiện nhân... tiện nhân! Cút đi! Cút đi! Ngươi không phải mạnh miệng, đợi ngươi gần chết rồi... nhất định sẽ quay về đây cầu xin ta!
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mặc thần thái sáng láng đi ra, trongvườn sạch sẽ. Chuyện xảy ra đêm qua, như một giấc mộng, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.
Người hầu đưa điểm tâm buổi sáng tới, lúc rời đi, bị Sở Mặc gọi lại: - Đợi chút!
- Sở thiếu gia, có gì sai bảo?
Người hầu này, mặc quần áo giống như hạ nhân bình thường, nhưng có thể nhận ra những người ở đây, đều là tâm phúc của Hạ Kinh.
- Chung quanh đây... chắc cũng có thị vệ phải không?
Sở Mặc chỉ ngón tay về hướng xa, sau đó lại hỏi:
- Tại sao tối qua, ta gọi mãi... mà không có ai đáp lời?
- Hả? Không phải chứ!
Trong mắt người này, thoáng qua tia nghi hoặc, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, sau đó nói:
- Nhất định phải giải thích cho Sở thiếu gia rõ ràng!
Sở Mặc nhìn cách ăn mặc người hầu này, nói:
Con ngươi Hạ Kinh lóe lên tia sáng lạnh lẽo cực độ, thanh âm trở lên âm trầm:
- Mong Sở thiếu nói rõ.
- Tối qua, có người tới đây muốn ám sát ta, không biết dùng cách gì, khiến đám thủ vệ ở ngoài xa, không có chút động tĩnh. Cũng may ta ứng phó được.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Nực cười!
Hạ Kinh đột nhiên giận dữ:
- Người đâu!
Cửa phòng lập tức mở ra, trong nháy mắt một bóng người xuất hiện bên cạnh Hạ Kinh, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, vẻ mặt cung kính:
- Vương gia có gì sai bảo?
- Lập tức điều tra, chuyện thị vệ bên ngoài tối hôm qua là như thế nào? Còn nữa, điều tra rõ cho ta, động tĩnh của tất cả mọi người trong phủ tối qua!
Thanh âm Hạ Kinh trầm thấp, đè nén sự phẫn nộ trong lòng, rồi lại nói:
- Bỏ đi, ngươi chỉ cần điều tra rõ những thị vệ đêm qua xảy ra chuyện gì là được rồi.
- Vâng!
Người đàn ông gật đầu, lặng lẽ lui ra.
Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, vẻ mặt chân thành:
- Chuyện này... ta nhất định sẽ giải thích cho Sở thiếu rõ ràng!
- Vương gia biết là ai làm chưa? Sở Mặc hỏi.Hạ Kinh sắc mặt khó coi gật đầu:
- Ngoại trừ nữ nhân kia... còn có ai không hy vọng ta hồi phục? Bao năm nay... ta dung tung cho nàng ta quá rồi, đến nỗi... nàng ta quên mất mình là ai!
Sau đó, Hạ Kinh cáo từ Sở Mặc rời đi.
Sở Mặc than nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
- Xin lỗi, Vương phi, nếu ngươi không hạ độc lên thị nữ của mình, cho dù... ta biết ngươi hận ta đến tận xương tủy, trước mặt Vương gia, ta cũng sẽ nói tốt cho ngươi vài câu. Ít nhất, không để ngươi bị đẩy vào lãnh cung, chịu cảnh đêm lạnh lẽo thê lương. Vì nhi tử ngươi phạm lỗi, không phải ngươi!Đáng tiếc là, ngươi quá độc ác! Đến người bên cạnh mình cũng không buông tha, thì sao ngươi có thể bỏ qua cho ta?