Thí Thiên Đao

Chương 1534 : Vàng trong cát (2)

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Khó trách con bé nhắc đến Huyễn Thần giới. Thì ra nó giống mìnhnăm đó, chưa là tu sĩ nhưng đã có thể vào Huyễn Thần giới rồi.



Đây là một thiên tài. Trong mắt Sở Mặc, tiểu nha đầu này khi lớn lên sẽ có tiềm lực hơn cả những đại nhân trẻ tuổi nữa.



Một thiên tài như vậy lại lạc trong đám người phàm, làm một tiểu tặc chỉ biết hạ độc. Hơn nữa, ở đây còn không ai phát hiện tiềm lực của nàng. Chẳng lẽ cái đám Kim đan, Nguyên anh kia là người mù sao? Bọn họ không thấy cô bé này không tầm thường à?



Sở Mặc thầm nghĩ, sau đó lại nhìn tên nhóc. Nếu không có Thương Khung Thần Giám, dù là Sở Mặc cũng khó mà nhìn thấu thiên phí củanó.



Thì ra là thế, Sở Mặc lại tự nhủ: không phải đám người này không có nhãn lực mà thật sự rất khó nhìn ra tiềm chất của tên nhóc này. Nơi này còn chẳng có ai tiến vào Huyễn Thần giới, dĩ nhiên không biết đó là một địa phương như thế nào.



Nếu coi Đệ Cửu thành là một thành thị ở Linh giới hay Nhân giới thì cũng chẳng có gì khó hiểu nữa.



Sở Mặc nhìn nó cười nói:



- Ngươi từng nói với ai về chuyện Huyễn Thần giới chưa?



- Ngươi định làm gì?



Nó cảnh giác nhìn Sở Mặc, nói đầy cảnh cáo:



- Ta nhìn ngươi không vừa mắt tí nào. Ngươi vừa xấu lại vừa già, đừng hòng mơ tưởng đến ta.



- …



Sở Mặc đen mặt.



Tên nhóc cau mày, lại đột nhiên nói:



- Không đúng, ngươi thật sự biết Huyễn Thần giới à?



Con nhóc hưng phấn nói:



- Ngươi biết đúng không? Tốt quá, ngươi có thể giải thích với bọn họ rằng ta thật sự có thể tiến vào thế giới thần kỳ đó, bọn họ không tin ta.



Sở Mặc hỏi:



- Khi nào ngươi phát hiện ngươi có thể tiến vào đó thế?
- Sao thế?



Sở Mặc hơi khó hiểu. Hắn không tin sau khi tên nhóc thấy mình biểu diễn như vậy lại không động tâm.



- Chẳng tại sao hết. Ta ở chỗ này rất tốt mà. Đây là nhà của ta, ta không muốn đi đâu hết.



Ánh mắt nó loe lóe, rõ ràng nó đang nói dối.



- Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy.



Sở Mặc vốn muốn cưỡng ép mang nàng đi, đợt trước Ma Quân cũng thế. Nhưng ngẫm lại, Sở Mặc đành từ bỏ. Nơi này là Thiên giới. Đây là một chỗ không thiếu thiên tài. Tuy nhóc này rất có thiên phú, có tiềm lực trong tương lai nhưng không phải không bồi dưỡng không được.



Hơn nữa, các đệ tử ở Nhân giới của hắn cũng có thiên phú không kém, lại có nhiều kinh nghiệm hơn so với tiểu tử này. Quan trọng nhất, những đệ tử đó đều nỗ lực và chăm chỉ.



Bọn họ biết mình xuất thân thấp hèn nên càng cố gắng hơn. Mà quan trọng hơn, Sở Mặc không muốn cưỡng cầu người khác. Tình huống lúc này khác với năm đó. Nếu tiểu tử kia không muốn đi cùng hắn cũng sẽ không gò ép nữa. Tu luyện chú trọng duyên phận. Sở Mặc nói xong, tùy tay cởi bỏ phong ấn cho đám tu sĩ Kim đan, Trúc cơ rồi yên lặng rời đi. Đám tu sĩ cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng, nhìn tên nhóc mà không hiểu ra sao.



Một người trong đó hỏi:



- Nam Ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?



Một người khác nhíu mày:



- Hình như vừa mới thấy có người muốn ra tay với Nam Ca mà. Sao thế, không xử được à?



Tên nhóc cũng không hiểu gì. Người kia thấy mình cự tuyệt liền biếnmất. Đến chính nó cũng có cảm giác mình vừa nằm mơ. Nó lắc đầu nói:



- Ta bị hắn bắt được tay. Hắn cũng trốn rồi.



- Nam Ca cẩn thận một chút. Thi thoảng Đệ Cửu thành chúng ta ngẫu nhiên cũng có vài người vô cùng…, ngươi đừng trêu vào bọn họ.



Một tu sĩ Kim đan nhìn nhìn nói.



- Ờ, ta biết rồi. Các ngươi có việc thì đi đi.



Tên nhóc khoát tay đuổi đám người di. Nó cũng đang không bình tĩnh. Người kia thật sự là đại nhân vật sao? Bỏ lỡ cũng có chút đáng tiếc.