Thí Thiên Đao

Chương 156 : Lời nhắc nhở

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc:



- Nếu lại để con bên cạnh gia gia, e sẽ bị người ta nói. Dù sao suy cho cùng, cũng có người không biết con có một tấm huy chương anh hùng.



Sở Mặc gật đầu, nói:



- Vâng, vậy để năm sau nói tiếp ạ.



Hứa Phù Phù ở bên cạnh nói:



- Gia gia, con cũng muốn tòng quân.



- Không được.



Sở Mặc với Hứa Trung Lương gần như đồng thanh.



Khóe miệng Hứa Phù Phù co rút, vẻ mặt ủy khuất:



- Tại sao?



Sở Mặc và Hứa Trung Lương liếc mắt nhìn nhau.- Gia nói trước đi ạ.



- Con nói đi.



Sau đó cả hai nhìn nhau cười.



Hứa Phù Phù trợn mắt nói:



- Có cần ăn ý tới mức vậy không? Sở Mặc nói:



- Muốn chứng minh bản thân, hà tất cứ nhất định phải đi con đường của người khác.Hứa Trung Lương tán dương nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó nói với Hứa Phù Phù:



- Con có huynh đệ tốt thế này, sau dù ta có không còn nữa, cũng có thể an tâm!




Ma Quân nhìn Sở Mặc, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, dườngnhư ánh lên một tia cảm động, nhưng chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi biến mất.



Sở Mặc đang lo không biết nên nói với sư phụ chuyện này như thế nào, dùng sức gật đầu, sau đó có chút khó xử nói:



- Chuyện này không phải con cố ý muốn giấu sư phụ, chỉ là không biết nên nói thế nào.



- Con không cần phải nói, đấy là cơ duyên của con! Con nghĩ sư phụ sẽ ngấp nghé cơ duyên của con? Hay nói ta là tên ngu ngốc không hiểu quy củ, truy hỏi lung tung?



Ma Quân trừng mắt nhìn Sở Mặc:



- Trong tiên giới, nếu có được cơ duyên, hầu như chẳng ai nói ra! Cho dù có là phụ tử cũng ít khi hỏi đến. Vì có những cơ duyên không thể nói được!



- Thực sự rất khó nói



Sở Mặc khóe miệng co rút, trong thâm tâm tràn đầy đồng cảm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sư phụ của mình nhìn hung dữ không giống người tốt, thực tế vô cùng hào phóng.



- Không phải khó nói, mà là có rất nhiều cơ duyên, căn bản không thể nói hết trong một câu!Ma Quân than nhẹ một tiếng, nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:



- Năm đó ta vì điều này, mà chịu rất nhiều thiệt thòi! Thiên Ý Ngã Ý là tiên duyên lớn nhất, là nó đã cho ta thành tựu, cũng là nó đã... phá hủy ta.



- Hóa ra sự kế thừa sư phụ, bắt đầu từ tiên duyên?



Sở Mặc lần đầu tiên nghe sư phụ nhắc đến chuyện đã qua, trong lòng rất tò mò:



- Tại sao người lại nói nó phá hủy người?



Ma Quân thoáng nhìn Sở Mặc:



- Căn nguyên chuyện này vốn không thể nói cho bất kỳ ai nghe,nhưng giờ con đã là đệ tử của ta, cũng bắt đầu học Thiên Ý Ngã Ý nên có nói cho con cũng không sao.



Sở Mặc không ngờ, chuyện bản thân mình lo lắng bấy lâu như vậy, trong mắt Ma Quân chỉ đơn giản như thế,. Không khỏi thầm nghĩ trong lòng, kiến thức mình còn ít quá, sẽ có ngày, mình cũng sẽ uyên bác và mạnh mẽ như sư phụ!