Thí Thiên Đao

Chương 1577 : Lựa chọn của tam tổ (2)

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Ba vị lão tổ tỉnh lại, vội vàng mang Hư Độ vào thành, an bài người đưa Hư Độ đi nghỉ ngơi, cũng không để ý Hư Độ cự tuyệt, mang đến một lượng lớn tài nguyên.



Tiếp đó, ba vị lão tổ cùng ngồi xuống bàn bạc. Gia tộc đã xảy ra biến cố lớn như vậy, thân là lão tổ, bọn họ cần ngồi xuống bàn luận thật kỹ. Tuy không muốn can thiệp quá nhiều chuyện của gia tộc nhưng họ cũng không muốn trơ mắt nhìn gia tộc mình rơi vào vực sâu không đáy.



Nhất là lúc này, sai một ly, đi một dặm. Lựa chọn đứng về bên nào luôn là vấn đề khó khăn nhất.



Cũng may, lúc này không cần bọn họ phải chọn vì tình thế đã quá rõ ràng rồi.



- Thực lực của Sở Mặc sâu không lường được. Không biết khi hắn tới Đế Chủ sẽ là dạng gì đây?



Tần Liệt Tinh là người có tính hấp tấp nhất trong ba vị lão tổ. Mặcdù trước ông nhìn Sở Mặc không vừa mắt nhưng hiện tại đã tâm phục khẩu phục rồi.



- Tùy tiện một người bất kỳ của Sở thị nhất mạch cũng khiến người ta thấy ngạc nhiên, thán phục về thiên phú.



Tần Liệt Thủy mỉm cười:



- Nhưng thiên phú của Sở Mặc đúng là thế gian hiếm gặp.



Tần Liệt Dương đồng tình:



- Đúng thế. Ta sống nhiều năm như vậy, thấy quá nhiều thiên tài nhưng đến giờ chưa có ai vượt qua Sở Mặc cả.



- Pháp sư kia cũng rất lợi hại. Ta không nhìn thấu cảnh giới của y.



Tần Liệt Tinh nói.



Tần Liệt Thủy tiếp lời:



- Năng lực của tiểu pháp sư này cũng không kém chúng ta. Tụng kinh một ngày một đêm, hộc máu mấy lần, chúng ta nhìn mà hết hồn. Không phải y độ hóa một hai người mà là cả trăm vạn người đó.



- Từ trước ta cũng nghe nói Phật môn nhưng không nghĩ bọn họ lại lợi hại như thế, đúng là suy nghĩ nông cạn mà.



Tần Liệt Tin nói.




Sở Mặc gật đầu:



- Được.



Hai người lại lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi tửu lâu. Thái Điệp đứng trên đỉnh núi cao, gió thổi làn váy của nàng bay phấp phới.



Nàng nhìn dãy núi vô tận, trầm mặc một lúc mới nói:



- Sư phụ thăng thiên rồi.



- Vì sao vậy?



Sở Mặc giật mình ngẩn ra, sau đó hạ giọng nói:



- Ngươi nén bi thương.



- Sư phụ vô thanh vô tức rời đi. Chỉ còn lại một kén, không thể sống kiếp thứ hai được.



Vẻ mặt Thái Điệp đau thương, thanh âm nghẹn ngào.



- Ban đầu ta tưởng dù sư phụ phá kén thất bại cũng sẽ không chết.



- Chuyện tu hành rất tàn khốc.



Sở Mặc than nhẹ.



- Giống như khi tỷ lệ thành công khi ở trên Thiên lộ vậy. Đã có nhiều đại nhân trẻ tuổi, kinh tài tuyệt diểm, có tài nguyên, có pháp khí mà tu sĩ bình thường không có, bọn họ đạt được thành công nhưng lại càng có nhiều người ngã xuống. Nghĩ lại số người đi ra chiếm bao nhiêu số người đi vào Thiên lộ chứ. Chỉ có rất ít người đạt được vận may, nếukhông thì cũng không gọi là may mắn nữa rồi.



- Ta biết, chỉ là ta thấy quá đường đột nên chưa chấp nhận được.



Một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống trên má của Thái Điệp.