Thí Thiên Đao
Chương 1594 : Tiểu cầu kim loại (1)
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Hổ Liệt còn thật sự nói:
- Ma tộc là địch nhân chung với tất cả Thiên Giới, Thiên Giới còn, Hổ tộc còn, Thiên Giới mất, Hổ tộc cũng sẽ mất.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc:
- Nhà của ta đã không còn, ta là tùy tùng của ngươi, ngươi nhất định phải mang theo ta. Muốn chết cũng là ta chết trước, ta tuyệt sẽ không chết sau ngươi.
Sở Mặc nhìn Nguyệt Khuynh Thành, hắn không muốn mang theo nàng, muốn nàng ở lại vườn Thiên Đạo.
Cuối cùng vẫn là Hồng Nguyệt hạ giọng nói:
- Mang theo nàng đi, trên đường cũng có thể ứng chiến cho nhau. Mang theo nàng, nhớ kỹ phải hoàn hảo không tổn hao gì mang nàng trở về.
Sở Mặc thở dài một tiếng, hắn hiểu được ý tứ của Hồng Nguyệt cô cô, nhưng chuyện này hắn sao có thể nắm trong tay? Ngay cả chính hắn… cũng không biết có thể trở về hay không.
Hiện tại điều duy nhất có thể dựa vào, chính là hy vọng Huyết Ma Lão Tổ và Tần Thương đoán không được hắn đã biết chỗ ẩn thân của Huyết Ma Lão Tổ! Nhưng loại khả năng này cũng cực kỳ nhỏ, bởi vì Hồ Điệp Tiên Tử biết chuyện này.
Sở Mặc cấp cho Lưu Vân một tin tức, báo cho nàng ta biết phải trốn đi một thời gian ngắn. Lưu Vân quả nhiên chưa trở về, lúc trước ở mảnh không gian Huyễn Thần Giới kia, Sở Mặc cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Vân.
Hắn bao cho Lưu Phong một tin tức, giống như đá chìm đáy biển, không được hồi âm.
Trong lòng Sở Mặc có chút lo lắng, nhưng lúc này đã không kịp đi tìm bọn họ, bởi vì Sở Thanh đã mang theo những người ở tổ địa Sở thị nhất mạch tới nơi này.
Nhìn thấy Sở Mặc, những người này đều nghiêm túc khom người thi lễ:
- Bái kiến thiếu gia!
Sở Mặc nhìn đám người kia, có người đàn ông trung niên, có đám người tráng niên, có xuân cô ngây ngô, có thiếu phụ xinh đẹp, còn có lão già ngậm ống thuốc. Ở trên người bọn họ vẫn tản ra khí tức nông thôn chất phác, ánh mắt của bọn họ cũng đơn thuần chất phác như trước.
Nếu chỉ nhìn những điều này, thật sự sẽ cho rằng bọn họ là một đám nông dân mộc mạc, không khác gì với phàm nhân.
Tổng cộng chỉ có bảy tám giọt chất lỏng màu trắng, mỗi một giọt nhìn qua đều chỉ như hạt đậu tương, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, quay tròn phía trên lòng bàn tay của Sở Mặc, phảng phất như có linh tính.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Đây là đại dược bảo dịch của Chí Tôn? Không, không đúng.
Chưa nói xong hắn liền lắc đầu, vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Đây là Chuẩn Thánh Dược?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, là Chuẩn Thánh Dược, dùng để khôi phục thương thể của mọi người hẳn là có thể.
Thiếu phục không kìm nổi dùng tay nâng trán nhìn Sở Mặc, vẻ mặt không biết nói gì:
- Thiếu gia lời này có thể nói sao? Cái này mà lại rất có thể?
Một tiểu tử cường tráng nhỏ giọng nói thầm:
- Hơi lãng phí loại bảo dịch này, có thể luyện chế ra thuốc trường sinh đấy.
Lão nhân ngậm ống thuốc liếc mắt nhìn Sở Mặc, sau đó nhìn thoáng qua mọi người:
- Nếu là một mảnh tâm ý của thiếu gia, vậy mọi người cứ nhận đi!
Mọi người cùng hoan hô, tất cả đều mang vẻ mặt hưng phấn vây quanh, đầu tiên là cảm tạ Sở Mặc, sau đó lại thật cẩn thận lấy từng giọt tinh hoa bảo dịch Chuẩn Thánh Dược.
Đến cuối cùng mỗi người đều dùng một giọt. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn trên mặt bọn họ, trong lòng Sở Mặc cảm thán.