Thí Thiên Đao
Chương 1620 : Không sợ chết (1)
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Giọng nói của Huyết Ma lão tổ lập tức trở nên lạnh như băng:
- Tần huynh, chớ nên ăn ở quá tham lam, ngươi đã là Chí Tôn rồi, còn ta thì chưa. Với Tần huynh mà nói có thêm bộ phân thân kia chỉ như hổ thêm cánh mà thôi, nhưng với ta, lại chẳng khác nào cá chép vượt vũ môn! Bộ phân thân hoàn hảo này, ta lấy chắc rồi!
Răng rắc!
Thân xác vừa với hợp thành một của Tần Thương lập tức lại bị Sở Mặc dùng một đao chém đứt đôi. Tinh huyết Chí Tôn tuôn ra như suối.
Lúc này, Hỗn Độn Hồng Lô đã đoạt được rất nhiều tinh huyết Chí Tôn đột nhiên bay đến trên đỉnh đầu Sở Mặc, rủ hàng tỉ sợi khí hỗn độn xuống, sau đó luyện ra một viên đan dược từ tinh huyết Chí Tôn, trực tiếp đưa vào trong miệng Sở Mặc.
Bất kể là biển tinh thần hay sức lực trong cơ thể này, Sở Mặc đều có cảm giác trở nên sung mãn chỉ trong nháy mắt.
Ý chí mau chóng tràn trề! Cứ như vậy, hắn lại có thể tiếp tục duy trì thêm một khoảng thời gian nữa.
- Đan dược do tinh huyết Chí Tôn luyện thành quả nhiên danh bất hư truyền!
Sở Mặc không kìm nổi khen một câu, sau đó lại hung hăng bổ một đạo chém Tần Thương thành hai đoạn.
Tần Thương cảm thấy sắp phát điên rồi, đường đường một đấng Chí Tôn như y… mươi vạn năm trước đã đứng tại đỉnh cao giới tu hành. Cho tới bây giờ lại vẫn là một kẻ mạnh có một không hai. Thế mà lúc này lại bị người ta băm tới băm lui như cá nằm trên thớt, vốn dĩ chẳng có chútxíu năng lực nào để đánh trả.
Hơn nữa, đối phương lại còn dùng đan dược chế từ tinh huyết của y ra, để lấy sức bổ sung chém y nữa chứ. Mùi vị này thật sự làm cho y muốn sụp đổ.
- Vì sao chỉ chém ta?
Nhưng tất cả những thứ này, lại có khả năng vĩnh viễn bị tro bụi phủ đầy, không ai biết tới. Có đáng hay không?
Có lẽ trong mắt nhiều người, y làm vậy rõ là ngốc đến cùng cực, điên đảo càn khôn, hủy diệt vũ trụ, kẻ chết đi không phải chỉ có một người, tại sao chính mình lại phải thí mạng như vậy?
Nhưng trong mắt tất cả mọi người mang họ Sở, làm như vậy là đáng lắm! Đừng nói là mười năm, cho dù chỉ có ba năm, hai năm, hay thậm chí chỉ một năm, cũng đều là đáng giá!
Trong lòng Sở Mặc đau thương vô hạn, hét lên một tiếng đầy giận dữ, Thí Thiên trong tay, khí thế của đao tung hoành ngàn vạn dặm, sát khí trấn áp cả dải ngân hà. Sau đó, chém ra một nhát.
Thân hình đang liều mạng lao tới chỗ trận pháp của Huyết Ma lão tổ lập tức lệch khỏi vị trí, thuấn di, rồi lại thuấn di… trong nháy mắt, không ngờ Huyết Ma lão tổ lại tiến hành thuấn di hơn trăm lần!
Số pháp khí nhiều vô cùng trên thân y đều tỏa ra hơi thở ngập trời, sau đó, y lại nhanh chóng lấy một cây thảo dược Chí Tôn tươi sống, dùng sức mạnh trấn áp, sau đó nuốt chửng, bắt đầu luyện hóa.
Tinh khí mênh mông lập tức tràn đầy mọi ngõ ngách trong cơ thể Huyết Ma lão tổ, mục đích y làm vậy chỉ có một, đó là trốn!
Y đoán chắc Sở Mặc không thể nào khống chế bộ phân thân này quá lâu, chỉ cần cầm chân được tới lúc Sở Mặc không chống đỡ nổi, thì thời khắc của y sẽ đến!
Đồng thời, y cũng phải đề phòng sự tấn công của Tần Thương. Vừa rồi sự thờ ơ lạnh nhạt của y hoàn toàn chọc giận Tần Thương rồi. Quanhệ giữa hai bên giờ đã như nước với lửa, cũng chẳng khác gì trở mặt.
Nhưng Huyết Ma lão tổ vẫn chẳng hề run sợ, bởi vì dải ngân hà này, chính là địa bàn của y!
Y đã sớm khắc vô số trận pháp trong không trung ở đây, đó mới là lá bài tẩy giữ mạng cuối cùng của y. Không phải vạn bất đắc dĩ, y tuyệt đối sẽ không sử dụng.