Thí Thiên Đao
Chương 1623 : Thật lợi hại (2)
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Thoạt nhìn, hai món pháp khí này đều rất bình thường. Một cái hũ bụi mù mịt, một chiếc kéo đen như mực. Hũ treo trên đỉnh đầu, kéo đón gió trướng to lên, hóa thành một chiếc kéo vô cùng lớn, lao thẳng tới chỗ Huyết Ma lão tổ, y rốt cuộc không kìm nổi bắt đầu tấn công Huyết Ma lão tổ rồi!
Ông lão ngậm tẩu thuốc nhìn những sợi sáng đang dần ngưng kết thành thực thể liên tục hạ từ không trung xuống, trong lòng rõ ràng, phàm là bị dính bất cứ sợi ánh sáng nào vào người thì không chết cũng bị thương. Lập tức nhìn qua Tần Thương hơi trào phúng, cũng không nói chuyện, sau đó mang theo những người khác trực tiếp ẩn vào trong chiếc chiến thuyền của mình, ông lão ngậm tẩu nói ngay:
- Lái thuyền, chạy thoát thân… lao ra khỏi nơi này! Trong lúc nói, y lấy từ trong người ra một vật trông như cái túi vải màu đen, quăng ra bên ngoài, túi vải đón gió trướng to lên, trực tiếp phủ kín chiến thuyền của bọn họ.
Nguyệt Khuynh Thành ngơ ngác nhìn ông già, Thanh Long cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nghĩ đây là tình huống gì? Vừa mới chẳng phải còn lao lên tự sát không chút do dự, giờ sao lại muốn bỏ chạy?
Ông lão ngậm tẩu nhếch miệng cười:
- Huyết Ma trúng kế của thiếu gia rồi, bị buộc phải lật ra con bài tẩy. Chuyện tiếp theo… không cần chúng ta tham dự nữa. Tiểu ThanhLong, khẩn trương lái thuyền!
- Được!
Thanh Long vừa nghe không phải đi chịu chết, lập tức hưng phấn quát lên một tiếng, sau đó khống chế chiến thuyền, lao thẳng ra bên ngoài.
Lúc này Huyết Ma lão tổ đang bận ứng phó với sự tấn công của cả hai người là Tần Thương và Sở Mặc, lại còn phải dẫn cho trận pháp này tấn công hai người, căn bản không còn tâm trí đâu để ý đến đám người kia. Trên thực tế, từ đầu đến cuối, y vẫn chưa hề xem đám con cháu họ Sở kia ra gì. Chẳng qua là đám gà chó mà thôi, muốn giết lúc nào cũngđược!
Chiếc thuyền được bao phủ bởi túi vải màu đen kia lao tới phía bên ngoài dải ngân hà. Có một tia sáng khủng bố trực tiếp đánh lên túi vải màu đen, nhưng chiếc thuyền chỉ hơi run lên một chút, rồi vẫn vững chãi lao ra ngoài như cũ.
Thanh Long vừa rồi sợ tới mức chôn đầu cuộn chặt lại thành một cục. Lúc này thấy không có chuyện gì rồi, liền ngóc đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc:
- Không ngờ lại không sao? Ông lão ngậm tẩu thản nhiên liếc nhìn Thanh Long một cái:
- Đây là pháp khí cấp Bán Thánh năm đó lão gia truyền xuống!
- Đúng vậy, công tử truyền cho ta phần truyền thừa của trận pháp Chí Tôn. Bên trong chiến thuyền này ta đã sớm bày ra trận pháp cấp ChíTôn rồi.
- Phét…
Thanh Long vừa mới nói một câu, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng, vảy trên người lập tức dựng ngược hết lên.
Một hơi thở hùng mạnh vô cùng đang chăm chú theo dõi nó.
Nguyệt Khuynh Thành nói âm u:
- Đây là trận pháp cao cấp nhắm vào mục tiêu.
Thanh Long liên tục gật đầu, khóc không ra nước mắt:
- Đúng đúng đúng, ngài nói rất đúng, bà cô ơi, mau thu phép thần lại đi…
Nguyệt Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, dừng trận pháp lại. Lần này, ngay cả đám người ông lão ngậm tẩu cũng không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Lúc trước không riêng gì Thanh Long, thực ra ngay cả bọn họ, thật lòng mà nói cũng không quá coi trọng Nguyệt Khuynh Thành. Chẳng phải khinh thường, mà bởi vì thực sự cảnh giới của Nguyệt Khuynh Thành thấp quá. Trong Thiên giới, tuy cảnh giới của Nguyệt Khuynh Thành như vậy là đã được xếp vào dạng nổi tiếng rồi, nhưng trước mặtmấy người họ cũng chẳng đáng gì.
Nhưng vừa rồi khi Nguyệt Khuynh Thành để lộ ra ngón nghề về trận pháp, lập tức đã khiến cho mọi người coi trọng.
Đây là sự thực, muốn được người khác tôn trọng và để mắt tới, nhất định phải thể hiện ra năng lực đáng có. Bằng không ngươi sẽ chẳng là cái gì cả, dựa vào đâu mà ngươi muốn người khác đánh giá ngươi cao hơn một bậc?