Thí Thiên Đao
Chương 1637 : Diệt Chí Tôn (2)
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Khi đó, y vẫn có thể dựa vào mấy thứ ấy, giao dịch với Ma tộc, rời khỏi vùng đất này. Chưa biết chừng, vẫn còn cơ hội thành đạo.
Cho nên, Tần Thương cũng cắn chặt răng, y quyết liều mạng!
Y không tin cô gái này, còn có Sở Mặc chỉ mới bước chân vào cảnh giới Chuẩn Chí Tôn có thể đánh bại y. Về phần con rồng kia, cùng đám binh tàn tướng bại… y càng chẳng thèm coi ra gì.
Tuy Sở Mặc đã bước chân vào hàng ngũ Chuẩn Chí Tôn, nhưng lúc này quả thực hắn đã yếu tới cực hạn. Hắn bị thương nặng, trong cuộc chiến vừa rồi với Tần Thương, dù là thân thể tổ cảnh nhưng cũng bị đánh cho thủng lỗ chỗ. Rất nhiều xương cốt cùng vỡ vụn, tuy đã dùng pháp lực để phục hồi, nhưng vẫn còn yếu lắm.
Nếu không, đám người ông già ngậm tẩu đã chẳng cần đỏ ngầu đôi mắt mà liều chết xông lên. Sắc mặt của Kỳ Tiêu Vũ cũng rất yếu ớt, để giết chết Huyết Ma lão tổ, nàng và Sở Mặc đã bỏ ra rất nhiều. Mặc dù nàng được Sở Mặc bảo vệ, trên người cũng không thấy có bao nhiêu vết thương, nhưng tiêu hao lại vô cùng khủng bố.
Nhưng lực chiến do nàng thể hiện ra vẫn dũng mãnh vô cùng!
Hắn là đàn ông, hắn bảo vệ ta là hoàn toàn chính đáng, ta là vợ hắn, ta bảo vệ hắn cũng là hợp tình hợp lý!
Bất kể là ai, chỉ cần định khiến hắn tổn thương, thì đều là kẻ thù lớn nhất của Kỳ Tiêu Vũ ta! Không chết không thôi!
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ xông lên, hắn cũng cắn chặt răng, điên cuồng vận hành cuốn Duy Ngã, hắn phải đột phá, hắn phải tiêu diệt kẻ thù lớn hạ từ cảnh giới Chí Tôn xuống này!
Trong nháy mắt ấy, bốn vầng trăng máu trên Thương Khung Thần Giám trước ngực hắn: Như Ý, Hỗn Độn, Tị Họa, Nhập Địa bỗng nổ ra hào quang sáng lạn, chói mắt tới tận cùng!
Ánh hào quang chiếu rọi khắp ngân hà! Chiếu sáng vũ trụ tàn khốc lạnh như băng.
Sở Mặc nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức vận hành Cửu Tự Chân Ngôn.
Từ chữ “Lâm” mãi cho tới chữ “Hành”… hắn thi triển ra tất cả trong nháy mắt.
Chữ “lâm” bất động như núi!
Đối mặt với công kích của Tần Thương, hắn không lùi nửa bước. Chữ “binh”, biển năng lượng mênh mông!
Trong mảnh vũ trụ mênh mông này, những tinh khí còn sót lại bị Sở Mặc điên cuồng hấp thu.
Mọi người đều không nhìn thấy Sở Mặc.
Lúc này, phía trên trời cao truyền tới tiếng nói của Sở Mặc. Bên trong tiếng nói kia mang theo lực lượng quy luật vô tận.
- Pháp trận này ta lại chặn được ngươi 50 năm.
Một bàn tay lớn ấn về phía một tinh cầu đầy đủ duy nhất trong ngân hà vô tận.
Ầm!
Sáng lên một ánh sáng rực rỡ.
Tiếp đó truyền tới tiếng nói tràn đầy tiếc nuối của Sở Mặc:
- Đáng tiếc, chỉ có thể phong ấn 15 năm. Tiếp sau, thân hình của Sở Mặc hạ từ trên trời xuống.
Nguyệt Khuynh Thành vừa muốn xông tới, lại thấy thiếu phụ áo đen bay thẳng lên, đón được Sở Mặc. Nàng do dự một chút, vẫn đứng tại chỗ.
Mặt Kỳ Tiêu Vũ đầy nước mắt, nhìn Sở Mặc thấp giọng gọi:
- Ca ca...
Sở Mặc cố mở mắt, nhìn nàng một cái rồi an tâm nhắm mắt lại, hạ giọng nói:
- Chúng ta về nhà.
Lão già thiếu một tay ngậm điếu thuốc trên mặt không có một tia huyết sắc. Ông ta đi tới, vẻ mặt tang thương nhìn Sở Mặc đang ở trong lòng Kỳ Tiêu Vũ, sau đó thở dài một tiếng:
- Tốt, chưa làm mất mặt Sở gia chúng ta!