Thí Thiên Đao
Chương 1645 : Ngôi mộ mới (2)
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Lão già ngậm tẩu thuốc ở một bên hạ giọng nói:
- Thanh tiểu thư không nên quá bi thương, đây là trách nhiệm của Sở thị nhất mạch ta. Năm đó vô số tổ tiên chết trận, huyết nhuộm sa trường cũng đều không oán không hối. Hôm nay bọn họ... Bao gồm cả chúng tacũng giống vậy!
Sở Thanh gật gật đầu, sau đó nhìn đám người Sở Mặc:
- Đi thôi, dẫn đệ đi tới viện của đệ.
Sở Mặc gật gật đầu, dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ và Nguyệt Khuynh Thành, Thanh Long cầm lấy con hổ màu trắng cũng mặt dày mày dạn cùng đi theo. Sở Mặc không đuổi nó đi, tự nó dường như cũng không có ý muốn đi. Cứ như vậy một đường cùng đi.
Sở Thanh dẫn theo Sở Mặc đi vào một viện cổ xưa. Nơi này vô cùng u tĩnh, hơn nữa còn rất đẹp, kiến trúc giường cột chạm trổ, thấp thoángcó mảnh lâm viên tinh mỹ ở giữa.
- Đây là chỗ ở năm đó của đại bá, đã nhiều năm như vậy cũng không hề hoang phế. Đệ và đệ muội tạm thời ở đây cũng ổn.
Sở Thanh nói.
Sở Mặc hỏi:
- Mẹ ta năm đó từng ở nơi này sao?
Sở Thanh nao nao, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:
- Bá mẫu không ở nơi này.
Có thể nói, Phùng Xuân Đế Chủ năm Sở Mặc mới quật khởi có vai trò rất quan trọng. Hơn nữa ông ấy vẫn che chở Sở Mặc cho tới nay, cũng làm trong lòng Sở Mặc rất cảm kích.
Sau này, tuy rằng cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít nhưng trong lòng của Sở Mặc chưa bao giờ quên cảm kích với Phùng Xuân Đế Chủ. Cho nên, lúc đó bất kể thế nào hắn cũng khó có thể chấp nhận được sự thật: Phùng Xuân Đế Chủ là huyết nô của Ma tộc.
Lúc Hư Độ trong Huyễn Thần Giới để độ ma, Sở Mặc đã từng vô cùng hy vọng có thể thấy thân ảnh của Phùng Xuân Đế Chủ. Nhưng kết quả, hắn không thấy được. Lúc này, Sở Mặc đã hiểu: Phùng Xuân Đế Chủ nhập ma đã sâu, ít có khả năng độ hóa.
Cảm tình Sở Mặc đối với ông ấy rất phức tạp. Hơn nữa những năm gần đây, Phùng Xuân Đế Chủ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn. Cho nên đối mặt với huyết nô Ma tộc khác, Sở Mặc có thể không chút do dự vung Thí Thiên lên, trảm yêu trừ ma. Nhưng duy chỉ có Phùng Xuân Đế Chủ, hắn không làm được.
Thậm chí có lần hắn từng muốn quên đi người này, trong lòng nghĩ: Thế gian này còn rất nhiều Ma tộc, cũng không phải chỉ có một người...
Đúng vậy, đối mặt với Phùng Xuân Đế Chủ, Sở Mặc thậm chí có cảm giác muốn trốn tránh.
Chỉ có điều lúc này, Lưu Vân lại lần nữa đề cập, điều này làm cho Sở Mặc khó có thể trốn tránh. Còn có chuyện của Lưu Vân... hắn cũng hẳn nên có một kết thúc. Dù sao, bây giờ hắn không phải chỉ có một mình. Kỳ Tiêu Vũ ngồi ở bên cạnh Sở Mặc, yên lặng nhìn bộ dạng hắn nhíu mày, nhìn thật lâu mới đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói:
- Có chút chuyện đó làm ca ca khó xử sao? Nếu ta không đoán sai, Lưu Vân nàng cũng là Ma tộc.
- Cái gì? Làm sao có thể?
Sở Mặc vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Hắn thật sự bị kinh sợ. Hắn có thể nghĩ tới nếu Lưu Vân biết nhiều bí mật như vậy hẳn là có quan hệ rất sâu với Ma tộc, nhưng lại không dám nghĩ tới bản thân Lưu Vân là Ma tộc.
- Huynh thử nghĩ mà xem, nàng ấy biết Phùng Xuân Đế Chủ là huyếtnô của Ma tộc, điều này cũng không có gì. Dù sao cha nàng ấy cũng là Đại đương gia của Linh Đơn Đường. Nhưng nàng ấy lại biết lai lịch của Tinh linh Thánh tử và hai Hắc Ám Thánh Khí. Nói chuẩn xác cho huynh biết chúng nó đến từ vương thất của Ma tộc. Sau đó, lại nói đây là hai vật mang đến điềm xấu. Tuy là nàng không giống với công công trực tiếp chỉ ra căn nguyên của hai Thánh khí này, nhưng nàng ấy hoàn toàn biết lai lịch sau khi hai Thánh khí kia nhập ma. Huynh không biết là điều đó cơ bản không có khả năng sao? Một thiếu nữ Nhân tộc làm sao có thể biết chuyện như này?