Thí Thiên Đao
Chương 1651 : Đại đương gia (1)
Ngày đăng: 04:44 19/04/20
Phùng Xuân nhìn Sở Mặc:
- Ta cả đời này cô độc, có thể nói không có gánh nặng trên người, duy chỉ có cảm tình rất sâu với đứa cháu gái Lưu Vân. Nhưng mới rồi ta cũng nhìn thấy phu nhân của cậu rồi. Nàng rất đẹp, cũng rất ưu tú. Cậu rất may mắn. Đáng tiếc cho cháu gái của ta. Nếu có thể, xin cậu đối tốtvới nó một chút.
Phùng Xuân nói xong bưng lên chén rượu cuối cùng, chạm chén với Sở Mặc sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sở Mặc yên lặng gật đầu, cũng cầm chén rượu trong tay uống cạn.
Lúc này độc trong rượu bắt đầu phát huy tác dụng. Loại độc này có thể dễ dàng độc chết Đế Chủ. Đương nhiên đối với Y đạo thánh thủ Phùng Xuân, ông ấy có thể bị độc dược độc chết chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là bản thân ông ấy muốn chết. Ông ấy lấy cái chết báo ân năm đó, ân oán không còn.
Phùng Xuân Đế Chủ một ly uống cạn, mặt không đổi sắc nhìn Sở Mặc. Thậm chí, khóe miệng của ông ấy còn mang theo nụ cười, nụ cười thoải mái. Sắc mặt của ông ta bắt đầu có một tầng đen nhánh lan tràn, tiếp đó một ngụm máu đen phun ra từ miệng của Phùng Xuân.
Đúng lúc này, không trung trên đỉnh đầu vang lên loạt tiếng tay áo phất phới.
Tám thân ảnh lăng không xuất hiện ở đó, sau đó đồng loạt hạ xuống vây quanh hai người ở giữa. Một thanh âm già nua đau buồn vang lên:
- Lão Cửu, ông tội gì phải thế chứ! Tại sao phải chọn làm như vậy?
Lão già này là Bát đương gia của linh Đơn Đường, cảm tình sâu nhất với Lão Cửu Phùng Xuân. Tuy rằng không phải anh em ruột nhưng hơn hẳn anh em ruột.
Thất đương gia của Linh Đơn Đường là một nữ tử thùy mị thướt tha, nước mắt của bà ấy không nhịn được mà rơi xuống, vẻ mặt bi ai nhìn Phùng Xuân:
- Lão Cửu, ông sao lại ngốc như vậy? Huyết Ma Lão Tổ đã đền tội, vì sao ông còn phải làm như vậy? Đại đương gia Lưu Truyền Sơn nhìn thoáng qua Sở Mặc, vừa liếc nhìn sắc mặt tối đen Phùng Xuân, thở dài một tiếng:
- Lão Cửu, tuy là ta đã sớm biết thân phận của ông nhưng ông chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Linh Đơn Đường. Ngược lại, mấy năm nay ông cẩn trọng chống đỡ áp lực của Gia Cát gia, nâng cao vị thế của Linh Đơn Đường hơn nhiều so với trước, ông vĩnh viễn là Cửu đương gia của Linh Đơn Đường.
- Cô chính là Lưu Vân sao?
Kỳ Tiêu Vũ ở bên kia nhìn Lưu Vân lệ rơi đầy mặt, bỗng mở miệng hỏi.
Lúc này, không khí ở hiện trường hơi ngưng lại, có vẻ hơi tế nhị.
Chủ nhà của Linh Đơn Đường tuy rằng quanh năm bế quan, nhưng không có nghĩa là bọn họ chuyện gì cũng không biết. Nhất là Đại đương gia, cha của Lưu Vân - Lưu Truyền Sơn, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng.
Lưu Vân nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ, hơi hơi gật gật đầu:
- Là ta.
- Ta có chút việc muốn nói chuyện với cô, có thể dành chút thời gian được không?
Kỳ Tiêu Vũ hạ giọng nói.
Lưu Vân nhìn thoáng qua cha của mình, lại liếc nhìn Sở Mặc, sau đónhìn cửu thúc Phùng Xuân đã trúng độc bỏ mình của mình, cuối cùng yên lặng gật gật đầu:
- Được rồi.
Lưu Truyền Sơn nhìn sâu Kỳ Tiêu Vũ một cái, sau đó hung tợn nhìn Sở Mặc, cuối cùng, chỉ thở dài một tiếng, không nói thêm gì.
Đại đương gia không nói chuyện, những người khác cũng đều trầm mặc.