Thí Thiên Đao

Chương 1653 : Gọi thúc thúc (1)

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


- Cha!



Từ rất xa truyền đến tiếng nói vừa thẹn vừa giận của Lưu Vân:



- Người nói cái gì vậy chứ?



Lưu Truyền Sơn hầm hừ nói:



- Ta nói gì sai chứ? Tên khốn này rõ ràng cái gì cũng đã biết, con sớm đã nói cho hắn biết rồi mà? Đúng là con gái chỉ hướng ra ngoài, bí mật gì cũng không giữ được. Như bây giờ con không gả cho hắn thì còn có thể gả cho ai? Chẳng nhẽ con gái của Lưu Truyền Sơn ta phải làm gái lỡ thì cả đời hay sao?



- Cha, người nói gì vậy? Vì sao con phải gả cho hắn? Không gả cho hắn thì không ai muốn cơ chứ?



Lưu Vân tức đến đỏ cả mặt, thật ra chủ yếu là xấu hổ. Điều này cũng có nguyên nhân trong lời nói vừa rồi Kỳ Tiêu Vũ nói với nàng.



- Lưu Vân, ta tìm cô không có ý gì khác, càng không có ác ý gì cả. Ta biết, giữa cô và Sở Mặc có chút chuyện.



- Cô biết? Cô biết cái gì?



Lưu Vân có chút bối rối, nàng vẫn ngỡ rằng chuyện này là bí mật lớn nhất của nàng! Không nghĩ tới lại sớm đã bị người ta biết được, hơn nữa... Còn là “tình địch” của nàng nói ra. Điều này làm cho trong lòng Lưu Vân vô cùng xấu hổ.



- Cô đừng trách hắn, không phải hắn cố ý nói với ta những chuyện đó. Chỉ có điều... Chỉ có điều hắn vẫn không biết nên làm như thế nào đối mặt với cô.



Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:



- Ta nói chuyện này hoàn toàn không phải là vì làm nhục gì cô, dù sao năm đó là cô cứu hắn.



- Năm đó nếu ta không làm thì hắn cũng không có việc gì, đúng không?



Lưu Vân hôm nay thấy Sở Mặc uống rượu độc, trong lòng cũng đã hiểu rõ đôi điều. Kỳ Tiêu Vũ giật mình, gật gật đầu, sau đó nói:



- Đúng thế.



Lưu Vân sau khi trầm mặc một lúc lâu mới cười gượng nói:




- Chỉ số thông minh của các người đều có vấn đề cả rồi!



- Cô có thương hắn không?



Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên hỏi.



- Ha ha, ta mới không thèm thương hắn!



Lưu Vân cười lạnh phủ nhận.



- Vậy cô thích hắn à? Kỳ Tiêu Vũ rất kiên trì, nhìn Lưu Vân:



- Nếu để cô gả cho người đàn ông khác, cô có chấp nhận không?



Lưu Vân rốt cục cũng yên lặng, sau đó căm tức nhìn Kỳ Tiêu Vũ:



- Cô cái người phụ nữ này thật là kỳ quái. Cô đây là đang giúp người đàn ông của cô mai mối đấy à?



- Đúng đó, hắn không tiện nói, hắn đang lâm vào thế khó xử, ta không thể để hắn khó chịu như vậy được. Ta thay hắn nói là được rồi.



Kỳ Tiêu Vũ rất nghiêm túc nói:



- Nếu cô biết ta từng phải trải qua cái gì có lẽ cô sẽ hiểu ta được chút. Nhưng mà, chuyện như này chỉ nói với tỷ muội nhà mình thôi. Lưu Vân tức đến mức cười phì một tiếng, nhìn Kỳ Tiêu Vũ:



- Ta thực sự chưa từng thấy người đàn bà nào như cô!



- Bây giờ không phải là gặp rồi sao?



Kỳ Tiêu Vũ nghiêm túc trả lời.



Hai người nói chuyện với nhau dừng ở đây. Bởi vì các nàng nhìn thấy Lưu Truyền Sơn và Sở Mặc rời đi cùng nhau, đều có chút bận tâm nên cùng đi theo. Không nghĩ tới vừa mới tới nơi đã nghe thấy Lưu Truyền Sơn ở bên cạnh bức hôn, còn yêu cầu phải cho con gái của mình làm vợ cả nữa. Bên này con gái sống chết từ chối, bên kia cha mình lại đang bận làm mai kéo thuyền, còn đề xuất nhiều yêu cầu khiến Lưu Vân cảm thấy khó chịu như vậy, cho nên Lưu Vân buồn bực nói ra lời nói kia.