Thí Thiên Đao

Chương 1655 : Quyết định của Lưu Truyền Sơn

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


- Mấy người làm sao biết được bí mật của nhà chúng ta vậy?



Lưu Vân hỏi:



- Chuyện này ta cũng chưa từng nói với hắn.



- Trước tiên chưa nói tại sao ta biết được, chỉ nói điều này đã: Cô đã nói nhiều bí mật như vậy cho hắn, hắn có thể không hoài nghi chút gìhay sao? Bí mật này của cô không phải người bình thường có tư cách biết được.



Kỳ Tiêu Vũ khẽ cười nói.



Lưu Vân ngẫm nghĩ một chút, cười gượng nói:



- Lúc đó muốn nhắc nhở hắn nên cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy.



- Đúng vậy đó, lúc đó dự tính ban đầu khi cô nhắc nhở hắn lại vì bảo hắn cứu ta.



Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:



- Điều đó cũng là nguyên nhân vì sao ta công nhận cô và Thủy Y Y. Các cô... Có lẽ sẽ ghen tị, sẽ đố kỵ, sẽ không muốn chia sẻ một người đàn ông với người khác, nhưng bản chất của các cô đều thiện lương.



- Aiz... Oan nghiệt.



Lưu Vân thở dài một tiếng.



Kỳ Tiêu Vũ nói tiếp:



- Về phần tại sao lại biết tỷ mỉ như vậy, được rồi, tuy là cô còn chưa đồng ý trở thành tỷ muội của ta, tuy nhiên, ta nghĩ đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Ta có thể nói cho cô biết.



Lưu Vân một bên nấu ăn, một bên tò mò nhìn Kỳ Tiêu Vũ:



- Cô nói xem.



- Hai món Hắc Ám Thánh Khí kia...



Kỳ Tiêu Vũ nói xong, giơ cổ tay lên, vòng tay đen như ngọc lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.



Mắt Lưu Vân hơi nhíu lại, thông qua cha mình, nàng đã biết lai lịch của thứ này.
- Cha!



- Aiz, được rồi được rồi, con gái lớn không dùng được, cậu xem, chút ý tứ cũng không có, đây còn chưa có gì đâu mà đã hướng về người ta rồi.



Lưu Truyền Sơn quệt miệng, thầm nói:



- Năm đó vợ ta cũng như thế này, đây thật đúng là nề nếp gia đình rồi...



Lưu Vân trừng mắt nhìn cha của mình, sau đó do dự một chút, nói:



- Cha, chuyện của mẹ con...



Sắc mặt của Lưu Truyền Sơn lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:



- Lôi chuyện này ra làm gì?



- Con muốn..



Đôi mắt của Lưu Vân hơi đỏ lên, hôm nay cái chết của Phùng Xuân làm nàng vô cùng xúc động, vô tình nghĩ tới mẹ của mình.



Sở Mặc nhìn Lưu Truyền Sơn, sau đó nói:



- Về chuyện này, ta nghĩ, có thể đợi hai mươi năm sau rồi tính toán với bên Ma tộc. Lưu Truyền Sơn mạnh mẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt bắn ra hai tia sáng nhìn Sở Mặc:



- Cậu có thể đánh lui Ma tộc sao?



Sở Mặc lắc đầu:



- Chuyện như này ai có thể đảm bảo được? Một đám Chí Tôn đều giáng thế nơi này, dựa vào một mình ta sao có thể ngăn cản được toàn bộ?



- Vậy ý của cậu là?



Lưu Truyền Sơn hơi nhíu mày, nhìn Sở Mặc. Chuyện này chẳng những liên quan tới tương lai vận mệnh của toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực, mà còn liên quan đến tương lai của Lưu gia họ! Vợ của ông ấy có thể bỏ được tình trạng ngất hàng năm này hay không phải xem hai mươi năm sau rồi.



Lại nói tiếp, chuyện này vẫn là công lao của Sở Mặc. Trước đó Lưu Truyền Sơn nằm mơ cũng không nghĩ tới Sở Mặc thật sự có thể thành công. Cho dù là chỉ có thể ngăn cản Ma tộc hai mươi năm, nhưng điều này... cũng đã có năng lực nghịch thiên rồi! Đổi lại là ông ta tuyệt đối không có sự nắm chắc và tin tưởng làm được như này!