Thí Thiên Đao

Chương 1660 : May mắn to lớn nhất

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


Hồng Nguyệt nhẹ nhàng nói:



- Ngươi đừng quên rằng, bọn họ còn trực tiếp tiến cử họ Sở làm người thủ hộ của toàn bộ Viêm Hoàng đại vực, chớ xem thường danh hiệu đó, trong quá khứ, mặc dù tất cả mọi người đều biết Sở thị nhấtmạch từ cổ chí kim luôn luôn thủ hộ thế giới này, nhưng chưa từng có ai chân chính dùng gia tộc thủ hộ để xưng hô đối với Sở thị nhất mạch, như bây giờ Sở thị nhất mạch cuối cùng cũng được thừa nhận, tin rằng cho dù là lão gia cũng sẽ cảm thấy vui mừng.



Sở Mặc gật nhẹ đầu, so với danh hiệu vua của thiên giới, Sở thị nhất mạch được xưng là gia tộc thủ hộ Viêm Hoàng đại vực, hắn còn cảm thấy vinh quang hơn.



Toàn bộ Thiên giới gần như rất khó nghe thấy tiếng phản đối, ngay cả ngẫu nhiên có vài người nhảy ra nói này nói nọ cũng rất nhanh chóngbị vô số tu sĩ nhổ nước miếng dìm chết.



- Sở Mặc, Thiên giới chi Vương, ha ha, ta công nhận hắn rất mạnh, nhưng có thể đừng nói giỡn được không, ngay cả những Chí tôn của kỷ nguyên trước cũng chưa từng được xưng hô danh hiệu này, chỉ là một đế chủ trẻ tuổi đã dám xưng vương.



- Ngươi là cái thứ gì? Chỉ là một người còn trẻ tuổi, người ta đã sớm bước vào hàng ngũ Chí Tôn rồi đấy, còn nữa, Huyết Ma lão tổ, cái tên này, trước đây ngươi dám nhắc tới hay không? Tổ tiên của ngươi dám không? Người bên cạnh ngươi có dám hay không? Nhưng một người vô cùng mạnh như thế lại bị Sở công tử đánh bại, còn nữa, Chí Tôn lão tổTần Thương của Tần gia, chính là một chí tôn của kỷ nguyên trước, kết quả như thế nào? Còn chẳng phải cũng đành chịu chết dưới tay Sở công tử sao? Người trẻ tuổi hùng mạnh như vậy không được tôn thành vương giả, thì ngươi được chắc?



Cho dù cả thiên giới gần như không có bất kỳ ai tận mắt nhìn thấy trận đại chiến suốt sáu năm đó, nhưng sự kính trọng của mọi người đối với cái tên Sở Mặc và đối với Sở thị nhất mạch đều rất sâu đậm.



Bởi vì tin tức này cũng không thể tùy tiện lưu truyền ra ngoài được, nếu nói láo, chính là muốn nhận hậu quả lớn. Chớ nói trở về cùng với Sở Mặc còn có Nguyệt Khuynh Thành, cón có cả những người của Sở thị nhất mạch khác, bọn họ tuy rằng rất khiêm tốn, không đứng ra nói bất kỳ lời nào, nhưng Nguyệt Khuynh Thành, người tùy tùng bên cạnh Sở Mặc lại dám lấy nguyên thần bản mệnh ra thề!



Lời thề kiểu này ai dám không tin, ai có thể không tin?




- Chính là thích như thế đó.



- Vậy tại sao?



Kỳ Tiêu Vũ vẻ mặt khó hiểu.



- Thích, không có nghĩa nhất định phải đi chiếm hữu, hắn cũng thích chúng ta, nhưng không giống như là thích ngươi, thế giới này người có thể chân chính làm hắn rung động chỉ có mình ngươi, Diệu Nhất Nương cuối cùng cũng nói ra sự thật, nàng nói:



- Thủy Y Y là vì hôn sự mà ông hắn đã định, hơn nữa cũng rất thật lòng đối với hắn, cũng yêu hắn chân tình, đúng, tình cảm của Thủy Y Y đối với tiểu Mặc, đó là yêu, bọn ta chỉ là thích, thích và yêu là hai chuyện khác nhau, tuy chúng ta thích hắn, có thể làm tất cả vì hắn, nhưng cuối cùng cũng khác với yêu, không khắc cốt ghi tâm đến như thế. Thật sự không giống nhau sao?



Từ chỗ Diệu Nhất Nương trở về, Kỳ Tiêu Vũ suy nghĩ trăm lần đều không tìm ra lời giải đáp, cảm thấy đây như là một loại đại đạo vô cùng huyền bí và sâu sắc, sợ là cả đời này khó mà có thể tìm hiểu được.



Nàng đứng trước Linh Đan Đường khi đó, nói chuyện với Lưu Vân nói chuyện vô cùng lâu, sau cùng ép được Lưu Vân nói ra thái độ của mình, nói đồng ý gả cho Sở Mặc, nhưng bây giờ, nàng phải nghĩ lại, phải tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa nàng với Sở Mặc, rốt cuộc có phải là tình yêu hay không? Lúc đó Kỳ Tiêu Vũ không hiểu, cho rằng Lưu Vân có thể là do xấu hổ mới nói như thế với nàng.



Nhưng sau khi tìm hiểu đoàn nữ nhân của Phiêu Diêu Cung, nàng cuối cùng cũng hiểu ra một chút, Lưu Vân lúc đó không phải là xấu hổ mà là lời nói thật lòng, sợ rằng chính Lưu Vân nàng cũng không hiểu rõ tình cảm của nàng ta đối với Sở Mặc rốt cuộc là một loại tình cẩm thân cận sau khi trở thành nữ nhân của hắn, hay là kiểu cảm xúc khi nhìn thấy thì tim đập mạnh.