Thí Thiên Đao

Chương 1694 : Đại chiến triển khai

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


La Quật lớn tiếng nói:



- Có phải ăn vẫn chưa đủ hay không?



- Vâng



Tiếng gầm rung trời



Ở sâu trong bầu trời, pháp tắc phong ấn toàn bộ khu vực đại Viêm Hoàng dao động càng thêm mãnh liệt. La Quật hét lên nói:



- Vậy chuẩn bị sắn sàng, con bà nó! Đem những đám nhóc con Ma tộc này tất cả đều đánh đi! Ăn thịt của bọn chúng! Uống canh của bọn chúng! Muốn chiếm lĩnh gia viên của chúng ta, muốn chém giết người thân của chúng ta, muốn lấy nhân loại chúng ta làm đồ ăn… Đây là kết cục của bọn chúng!



Rống!



Hàng tỉ vạn Nhân tộc tu sĩ, nhiệt huyết toàn bộ sôi trào, phát ra một tiếng long trời lở đất! Tạch!



Sở Mặc có thể cảm giác được pháp tắc phong ấn đại Viêm Hoàng xuất hiện một vết rạn!



Giống như vết rạn tinh tế trên mặt pha lê thủy tinh, tuy rằng có nhỏ một chút nhưng không là không thể nghịch đấy!



Một hơi thở lớn hùng hồn trực tiếp cùng thần hồn của Sở Mặc sinh ra một tia cộng hưởng. Mặt trên gông cùm xiềng xích Chí Tôn trên thân thể Sở Mặc cũng phát ra một tiếng giòn vang. Kia… không ngờ cũng phát ra một vết rách lờ mờ!



Tuy rằng chỉ có một vết rách nhỏ nhưng cũng mang đến cho Sở Mặc một điều tốt, cũng là cực lớn. Sở Mặc thậm chí có thể cả nhận rõ ràng hơi thở của Chí Tôn, ở trong thân thể của mình lan tràn mở ra. Toàn thân vô số đạo đài cao thấp giống như bị rót vào một dòng nước lũ, trong nháy mắt càng thêm tràn đầy dâng lên!
Sở Mặc bây giờ so với Sở Mặc mấy ngày trước kinh khủng hơnnhiều. Sau khi gông cùm xiềng xích Chí Tôn nứt ra hai khe hở thì cảnh giới của hắn trong phút chốc đột phá đến một trình độ khó có thể tưởng tượng được!



Vì thế lúc Trân Trân vừa dùng tinh thần thức hải của mình ép tinh thần thức hải của Sở Mặc hắn không cảm thấy điều gì, tràn đầy tự tin, cảm giác lần này khẳng định có thể mang đến cho Sở Mặc tạo thành sức tấn trầm trọng.



Nhưng tuyệt đối vạn vạn không nghĩ tới, thần trí của nàng giống như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt mất tung hình bóng, sau đó Sở Mặc tung một đao…vẫn tới đúng lúc như cũ! Trong tay Trân Trân là một thanh gươm cổ xưa. Nàng nhìn ra sự kinh khủng trong nhát đao của Sở Mặc lần này, nhưng vẫn tự tin, tự mình có thể ngăn lại!



Niềm tin vô song, bất kì một người thanh niên kiêu ngạo đều có, cho đến khi thời khắc họ gặp được một đối thủ chân chính!



Răng rắc!



Thanh kiếm trong tay Trân Trân kêu lên và gãy đoạn!



Đây là một thanh Chí Tôn khí! Bị Sở Mặc một đao chém xuống!



Sau đó Sở Mặc một đao vẫn hướng tới đầu của Trân Trân chém tiếp.



Trân Trân thét lên một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt lưu lại tàn ảnh. Người vội vàng thoát lui vạn dặm.



Nhưng trên chán của nàng vẫn có để lại một vết thương sâu, trực tiếp thương đến xương cốt. Máu tươi theo miệng vết thương ào ạt chảy ra. Một đao kia của Sở Mặc ẩn chứa đại đạo, phá hoại điên cuồng chỗ vết thương của Trân Trân. Trong con ngươi Trân Trân bộ phát ra hào quang phẫn nộ đến cực điểm, mờ mờ ảo ảo, còn có một chút nhè nhẹ…. Hoảng sợ!



Đúng thế, trong lòng Trân Trân cuối cùng cũng không thể kìm nén lại được sự sợ sệt.