Thí Thiên Đao
Chương 1716 : Phi Thiên (2)
Ngày đăng: 04:44 19/04/20
Đây không phải tổn thương mà là tức giận!
- Con gà chết tiệt trong miệng ngươi kia là bằng hữu tốt nhất của ta, nó là huynh đệ của ta!
Sở Mặc nhìn Vương Toàn, trong ánh mắt đều là một mảng lạnh như băng:
- Ta rất muốn biết chính là, nơi này mặc dù là ngoại vực nhưng cũng không tới mức không biết tin tức bên ngoài thế này? Chẳng lẽ nói thế giới ngoại vực này một tu sĩ huyết mạch cũng không có sao? Phàm là chỉ cần có một người có thể lấy bản tin liền có được tin tức liên quan tới ta. Mà ngươi, thân là một Chí Tôn, chỉ cần dùng thần niệm liền có thể dễ dàng biết được tất cả mọi chuyện phát sinh bên ngoài chỗ cách nơi này không tính là xa chứ.
Phốc!
Vương Toàn lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cổ họng hắn liền phát ra tiếng cười thảm:
- Mệnh… Mệnh… thật sự là mệnh! Vương Toàn ta… một kỷ nguyên trước thành đạo, một thân tu vi ngạo mạn quần hùng, che lấp thiên hạ, tự cho là thành đạo chính là thành Thần, có thể thông hiểu cổ kim, suy diễn tương lại… Hiện giờ mới biết được ta thật sư… thật sự là một… ếch ngồi đáy giếng! Ta… giết toàn bộ huyết mạch thiên kiêu của đại vực này… ta đã luyện hóa được bọn họ, dùng để bổ sung tổn thất một kỷ nguyên qua đã tự phong bế mình. Ai có thể ngờ lại vì thế mà bỏ lỡ tin tức trọng yếu nhất. Nếu như ta biết… ngươi tồn tại thì ta… đã sớm trốm vào sâu trong vũ trụ, tuyệt sẽ không… gặp ngươi.
Trong thanh âm của Vương Toàn tràn ngập bất đắc dĩ và bi thương, thê thảm tới cực điểm.
Nhưng lời của hắn cũng khiến Sở Mặc có loại cảm giác sởn tóc gáy, hắn nhìn Vương Toàn:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi giết toàn bộ huyết mạch thiên kia của ngoại vực này? Chỉ là vì bổ sung tổn thất do tự phong ấn mình trong một kỷ nguyên sao?
- Đúng vậy, thế nào? Cảm thấy ta rất tàn nhẫn sao? Ăn một đống lớn thuốc có linh tính sẽ không tàn nhẫn sao? Tru sát thú tu có linh tính, thịt để ăn, da để ngủ, dùng máu và gân cốt… sẽ không tàn nhẫn sao? Trong mắt Chí Tôn vạn vật đều như nhau… không có gì khác.
Vương Toàn thì thầm tự nói, sau đó đôi mắt hắn bỗng bắn ra hai đạo thần quang, nhìn về phía Sở Mặc, cười ha ha nói:
- Ta thấy được… ta thấy được… ha ha, kết cục trong tương lai của ngươi sẽ thảm hơn ta vô số lần. Ta nhìn thấy rồi, ngươi sẽ chết…. sẽ chết vô cùng thê thảm! Ngươi sẽ hoàn toàn bị xóa sổ ở mảnh thiên địa này. Không, không phải mảnh thiên địa này mà là một mảnh khác, kết cục của ngươi đã định…
Đến lúc này, ngọn núi khổng lồ rốt cục ầm ầm nứt vỡ!
Một đạo hào quang từ trong ngọn núi khổng lồ bay ra, tản ra một khí tức sắc bén, linh hoạt cái thế, trực tiếp chém về phía Sở Mặc.
Sở Mặc thản nhiên cười, ngăn trở Thí Thiên tức giận, hắn biết rõ linh tính của Thí Thiên rất mạnh mẽ, cho dù là một đoạn thân đao cũng có được cá tính thuộc về mình, thậm chí có thể cùng liều mạng với nhân loại!
Người tội ác tày trời cũng có thể có một tia thiện niệm; người làm việc tích đức ở sâu trong nội tâm chưa chắc không hề có một chút suy nghĩ ích kỷ.
Thí Thiên sau khi phân giải giống như một người bị phân nhỏ tính cách, mỗi một bộ phận đều có tính cách bất đồng.
Sở Mặc trực tiếp nghênh đón, bạo phát khí tức toàn thân ra ngoài, cầm Thí Thiên trong tay trảm về phía một đạo quang này.
Cái gì mà có tính cách hay không tính cách, có tính cách liền đánh tới khi ngươi không có!
Chính là thô bạo không nói đạo lý!
Leng keng!
Một thanh đao dài trực tiếp bị Thí Thiên hung hăng bổ ra.
Trong thiên địa bộc phát ra sát khí kinh khủng nhất, thổi quét bốn phía!
Lúc này huyết nguyệt Phi Thăng khảm vào phía trên Thương Khung Thần Giám trực tiếp bộc phát ra một đạo sáng nhàn nhạt, nháy mắt trừ khử cổ sát khí này…