Thí Thiên Đao

Chương 1722 : Đây là đâu vậy? (2)

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Chẳng lẽ sân thí luyện giống Thiên Lộ, bên trong cũng có thổ dân ở? Bọn họ làm sao sống được?



Sở Mặc nghĩ nghĩ, phóng xuất thần thức ra ngoài, muốn tìm hiểu một ít chi tiết về thôn trang kia. Bởi vì Vũ Vi tỷ từng nói qua với hắn, cho dù một cô bé đáng yêu xinh đẹp cũng không thể tin tưởng, một khắc trước có thể mỉm cười với ngươi, ngay sau đó lại có thể đâm một kiếm về trái tim của ngươi!



Tuy nhiên sau đó Sở Mặc liền ngây ngẩn cả người, bởi vì thần trí của hắn không ngờ chỉ có thể phóng xuất ra ngoài vài dặm.



Cái này rất kinh ngạc!



Bởi vì co dù là một tu sĩ Nguyên Anh, thần thức ít nhất cũng có thể bao trùm trong vòng ngàn dặm!



Loại cảnh giới như Sở Mặc, một đạo thần niệm nháy mắt có thể bao trùm khắp ngân hà! Khoảng cách kia là mấy tỉ dặm!



Làm sao tới nơi này, thần trí của hắn lại chỉ có thể phóng xuất ra khoảng cách vài dặm?



Đây là tình huống gì?



Sở Mặc thử thả người nhảy lên, bình thường hắn nhảy có thể dễ dàng bước ra khoảng cách mấy nghìn vạn dặm, trong thời gian ngắn lướt qua vô số núi sông.



Nhưng ngay lúc này, hắn nhảy lại chỉ nhảy ra vài chục trượng.



Có chút phong phạm của cao thủ võ lâm thế tục.



Cả người Sở Mặc đều ngây dại!



Nếu không phải tất cả sức lực trong thân thể hắn đều bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu bị phong ấn, hắn thậm chí có thể hoài nghi mình bị người khác trấn áp!



Ngay bên cạnh Sở Mặc có một khối đá lớn cao ba trượng, đổi lại là lúc trước, một tảng đá lớn như vậy, một ý niệm trong đầu Sở Mặc cũng có thể khiến nó hóa thành bột mịn, ngay cả cặn bã cũng không còn. Nhưng hiện tại, sau khi Sở Mặc vận dụng thần niệm vô cùng mạnh mẽ kia, tảng đá vẫn trơ ra không động đậy!




Thời điểm Sở Mặc đi vào cửa thôn liền bị một gốc cây cổ thụ ở cửa thôn hấp dẫn ánh mắt.



Gốc cổ thụ này to chừng mười mấy người ôm, nhưng cũng không cao lắm, nhiều cành nhiều lá bao trùm hơn nữa cái thôn, trên ngọn cây này tản ra khí tức sinh mệnh rất mạnh, Sở Mặc cảm nhận được một cỗ linh tính ở đó.



Đây là một gốc thực vật tu luyện vô cùng hiếm!



Sở Mặc gần như trong nháy mắt liền đưa ra kết luận này, hắn đứng ở đó, lẳng lặng nhìn gốc cổ thụ nửa ngày, thử tiến hành kết nối với nó, nhưng đều không được đáp lại.



Đúng lúc này một thiếu phụ tuổi còn trẻ, bưng một chậu gỗ đầy quần áo từ trong thôn đi ra. Thấy Sở Mặc đầu tiên chính là sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên giống như vô cùng thẹn thùng và khẩn trương, còn tràn ngập tò mò len lén đánh giá Sở Mặc.



Sở Mặc khẽ mỉm cười với thiếu phụ kia:



- Chào tỷ tỷ, ta đến từ bên ngoài.



Mặt thiếu phụ càng đỏ hơn, đã lan tới tận cổ, cái đầu dài cúi thật thấp, cũng không đáp lời mà đứng ở đó, bộ dạng chân tay hơi luống cuống.



Lúc này lại có một người đàn ông đi ra từ trong thôn, dường như là nhìn thấy thiếu phụ khác thường liền đi ra xem xét, liếc mắt thấy Sở Mặc sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn thiếu phụ, thấp giọng mắng:



- Đồ không biết liêm sỉ, còn không cút nhanh lên?



Trong đôi mắt to ngập nước của thiếu phụ lập tức bịt kín một tầng hơi nước, cũng không dám giải thích, vội bưng chậu gỗ đi về.



Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng nhìn Sở Mặc:



- Ngoại lai mau cút xa một chút, đừng tới đây bới móc! Nếu không cây thần sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!