Thí Thiên Đao

Chương 1729 : Chân tướng

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Diệp Thanh cau này nói:



- Hơn phân nửa đều do sinh bệnh…- Bệnh gì?



- Ta không biết. Dù là thầy thuốc lợi hại nhất cũng không biết bọn họ bị bệnh gì.



- Tỷ đã nhìn thấy những người đã chết sau một khoảng thời gian chưa? Cả chồng tỷ và những đứa bé khác ý.



- Ta có nhìn thấy. Những người nhà của ta, khi chết, trên người đều không có miệng vết thương nào hết. Cảm giác…



Diệp Thanh cau mày, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt đau buồn.



- Cảm giác gì?



Sở Mặc hỏi.



- Cảm giác họ giống như tượng ý.



Con ngươi Diệp Thanh chợt lóe lên ánh sáng:



- Đúng, nhìn cứ như tượng ý. Dường như trên người đều không có chút sinh khí nào. Không phải người đã chết đều như vậy ư?



- Không, người bình thường dù chết rồi cũng không hoàn toàn mất hết sinh khí.



Sở Mặc than nhẹ, nhìn Diệp Thanh nói:



- Thôn của tỷ, từ trẻ con đến một số người chết bất đắc kỳ tử nhưnhà của tỷ, thật ra là bị cái cổ thụ kia hại chết.



- Sao lại thế được chứ?



Diệp Thanh kiên quyết nói:




- Vạy ta sẽ đi cùng ngươi. Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhìn cha mẹ ta một chút.



Sau đó Sở Mặc cùng Diệp Thanh rời khỏi núi.



- Chỗ phòng ở này thì làm thế nào?



Diệp Thanh hơi lưu luyến quay lại, cực kỳ kinh ngạc phát hiện căn nhà gỗ tinh mỹ đã biến mất. Nàng lập tức nhìn Sở Mặc, ánh mắt tràn đầy thán phục.



- Phòng ở ở chỗ ta.



Sở Mặc cười cười, cũng không giải thích nhiều. Có một số việc phải tận mắt chứng kiến mới tin.



Thôn của Diệp Thanh tên là Thạch Đầu thôn vì bốn phía quanh thôn đều là đá. Có một sông nhỏ chảy qua thôn. Diệp Thanh nói nàng nghĩ Thạch Đầu thôn tốt hơn Tiểu Hà thôn. Nếu không vì trượng phu, nàng sẽ không muốn rời khỏi đó.



Thạch Đầu thôn cách Tiểu Hà thôn khoảng hơn hai trăm dặm. Ngay từ đầu, Sở Mặc cố ý đi chậm vì nghĩ cho Diệp Thanh. Nhưng Diệp Thanh lại không nhịn được nói:



- Chúng ta đi quá chậm. Nếu cứ thế này thì tối cũng không đến được đâu.



Sở Mặc nhìn nàng một chút rồi nói:



- Vậy tăng tốc nhé.



Diệp Thanh gật đầu sau đó đi nhanh.



Sở Mặc nhìn mà sợ vì tốc độ của nàng không chậm hơn Sở Mặc tí nào. Mà hình như, vì quen thuộc địa phương nên nàng đi khá nhanh, mỗi bước đến vài chục trượng, hơn nữa còn đi liên tục. Sở Mặc gần như vận toàn lực mới miễn cưỡng duy trì tiết tấu với Diệp Thanh. Diệp Thanh kinh ngạc nhìn Sở Mặc nói:



- Công tử, ngươi đi nhanh ghê nhỉ.



Sở Mặc có cảm giác muốn khóc. Hắn tung hoành ở Thiên giới nhiều năm, thân pháp độc bộ thiên hạ. Dù là Chí tôn cũng không dám khoe khoang tốc độ trước mặt hắn. Hiện tại, hắn lại bị một nữ nhân đến tu luyện là gì còn không biết khen ngợi, đúng là quá châm chọc.