Thí Thiên Đao
Chương 1739 : Mới vào Sân Thí Luyện (2)
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
Sở Mặc cười cười, nói:
- Rời đi cùng ta hay là ở lại, cô có thể chọn lại lần nữa. Diệp Thanh nghe xong, trên mặt có vẻ đau thương:
- Người nhà, người yêu của ta đều đã chết, tiếp tục ở lại đây ngoại trừ tăng thêm sự bi thương ra thì còn có ý nghĩa gì chứ? Ta sẽ rời khỏi đây cùng công tử.
- Được, chúng ta đi.
Sở Mặc nói xong dùng Hư Không Nhất Thác khiến thân thể của Diệp Thanh chậm rãi bay lên. Diệp Thanh sợ tới mức hét lên một tiếng, ngồi chồm hổm xuống. Nàng chưa từng được bay lên trời cao, đột nhiên thế thì bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Nhưng mà nàng cũng là một người có gan lớn, sau một lát thì thấySở Mặc ở một bên vân đạm phong kinh(gió nhẹ mây bay- nhẹ nhàng thoải mái) đứng trong hư không thì nàng cũng bắt đầu thử chậm rãi đứng lên, sau đó cẩn thận vươn chân bước về phía trước một bước.
Không có cảm giác giẫm lên chỗ trống không.
- Thật thần kỳ!
Trong mắt của Diệp Thanh chợt bắn ra một tia sáng.
Bây giờ gần hư không của hai người đã bị tràng vực của Sở Mặc bao phủ. Cho nên lấy cảnh giới thật của Diệp Thanh, muốn đứng trong hư không thật sự quá dễ dàng. Chỉ cần một quá trình quen thuộc và thích ứng thôi.
Quá trình làm quen và thích ứng của Diệp Thanh so với trong tưởng tượng của Sở Mặc còn dùng ít thời gian hơn. Nàng ấy gần như là nhanh chóng thích ứng với cảm giác bay trên không trung.
- Rất thú vị!
Diệp Thanh lớn tiếng kêu, vẻ mặt hưng phấn như là một cô bé vui tươi vậy.
- Đi thôi. Sở Mặc dẫn theo Diệp Thanh, bay một đường như mũi tên về phía vùng trung du của thế giới. Diệp Thanh trước đây từng nghĩ mình có thể bay như chim thì sẽ có cảm giác như thế nào? Bây giờ không ngờ giấc mộng đã trở thành sự thật, cả người cũng đều hưng phấn.
Sức mạnh này thật sự đáng sợ.
Lúc này, Diệp Thanh ngơ ngác nhìn hố sâu lan tràn mấy ngàn dặm không thấy đáy ở dưới chân, tiếng nói cũng không nhịn được mà hơi run rẩy:
- Công tử, đây... đây là ta làm sao?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy. Diệp Thanh đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Đột nhiên nàng lớn tiếng khóc.
Sở Mặc không biết nên nói gì nhìn Diệp Thanh. Đây không giống vui đến phát khóc, như vậy, tình huống này như nào chứ?
- Ô, ô, công tử, lần này người ta đã giết chết... giết chết bao nhiêu là sinh linh vô tội rồi... ô ô, tạo nghiệp trướng rồi!
Sở Mặc:
- ...
Đúng lúc này, giữa hố sâu ở phía dưới đột nhiên có một tia sáng giống như một mũi tên bắn thẳng về phía Diệp Thanh. Diệp Thanh cơ bản là không hề cảm giác được cái gì. Cảnh giới của nàng mặc dù đang có nhưng lại chưa từng tu luyện. Càng không nói tới có thần thức nhạy bén gì.
Bây giờ Diệp Thanh, nói không hề khoa trương thì ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh thân thủ linh hoạt cũng không đánh lại được. Tu là tu sĩ Nguyên Anh cũng không đánh chết được nàng nhưng muốn đánh bại nàng thật không khó. Sở Mặc nhìn thấy tia sáng kia thì hừ lạnh một tiếng, Hàn Nguyệt đao trong tay hung hăng chém xuống. Vừa rồi lúc hắn bảo Diệp Thanh ra tay cũng đã cảm nhận được sự tồn tại này. Nếu quả thật là “ma cũ” núp ở đó, Sở Mặc cũng lười đi trêu vào nó. Nhưng nó chủ động tìm tới tận cửa, Sở Mặc sẽ không bỏ qua cho nó.
Vù!
Một tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt đã chém ra mang theo sự sắc bén tuyệt thế, vô cùng hung mãnh đụng chạm vào tia ô quang.