Thí Thiên Đao
Chương 1751 : Lưu Vân Phong (1)
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
- Đúng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, nhưng mà mỗi người hàng năm chỉ có thể khiêu chiến một lần. Trên Thiên Địa Nhân bảng, quy tắc bị khiêu chiến không hạn chế.
Ông chủ nhà trọ nói.
- Hả? Vậy chẳng phải đối với người trên bảng rất không công bằng hay sao?
Sở Mặc theo bản năng nói, lập tức lại nói tiếp:
- Khó trách Sân Thí Luyện giết chóc hung tàn như thế, điều này cũng có nguyên nhân nhỉ?
- Thông minh!
Ông chủ nhà trọ giơ ngón tay cái lên với Sở Mặc, cười tán dương:
- Chắc chắn có nguyên nhân này, cậu nghĩ xem, ai mà muốn bị quấy rầy không hạn chế chứ? Cho dù là ai muốn khiêu chiến là phải đi chiến. Tuy là người tu hành có thể không cần ngủ nhưng nếu chẳng may hắn hoặc nàng đang làm những chuyện khác... ví dụ như... haha
Trên mặt ông chủ nhà trọ nở nụ cười cậu hiểu ý ta mà:
- Cậu nói xem nếu là những lúc như thế lại đột nhiên có một người xuất hiện, nói ta muốn khiêu chiến ngươi, đổi lại là cậu thì cậu sẽ nghĩ như thế nào?
- Sẽ chuyển đến bên cạnh người bị khiêu chiến? Khóe miệng Sở Mặc giật giật, đen mặt.
Nhưng chính gã lại chưa từng cho là như vậy.
Gã đến từ Thiên Cương Đại Vực, đến từ Hạo Nguyệt tông. Nhưng phía sau gã lại không có gia tộc hiển hách gì. Gã cũng chưa bao giờ cho là mình thiên kiêu thiên phú trác tuyệt. Về phần từ “hào quang bắn ra bốn phía, nếu nghe thấy có người nói như vậy để hình dung gã, Lưu Vân Phong chỉ nở nụ cười lạnh với đối phương, sau đó trong lòng yên lặngmắng một câu: Bắn em gái nhà ngươi!
Gã có thể có được tất cả ngày hôm nay đều là bởi vì lúc gã tám tuổi gặp phải một lần nguy hiểm tới tính mạng.
Đó là chuyện vài thập niên trước.
Một ngày giờ ngọ trời trong nắm ấm, bên cạnh bãi rác của Hạo Nguyệt tông có mười mấy đứa nhỏ tụ tập lại. Lớn nhất là mười mấy tuổi, ít nhất cũng sáu, bảy tuổi. Lưu Vân Phong tám tuổi ở giữa đám kia có vẻ rất bình thường. Bởi vậy, vị trí gã chiếm cứ được cũng là kém nhất. Đúng vậy, chúng là một đám cô nhi, là một đám đứa nhỏ không nhà để về, mỗi ngày đều giãy dụa trong cái đói khát, không hề giống với những đứa xuất thân giàu có và gia tộc đông đúc. Bọn cô nhi chúng mỗi ngày vấn đề cần suy nghĩ không phải thế nào mới chơi vui vẻ mà là thế nào mới có thể ăn no, sao có thể sống sót.
Cạnh tranh giữa cô nhi với nhau rất kịch liệt. Mấy đứa lớn chút rất hống hách. Mỗi lần đều chiếm vị trí tốt nhất, một khi phát hiện những đứa khác cướp được đồ tốt, bọn nó còn ra tay cướp đoạt. Không cướp được thì đánh, nếu không đưa ra sẽ đánh chết!
Nơi này không có luật pháp, cũng không có ai để ý đến sự sống chếtcủa cô nhi bọn chúng.
Thân thế của Lưu Vân Phong rất đáng thương. Thậm chí gã không biết cha mẹ mình là ai, là bị vứt bỏ hay là cha mẹ chết bất ngờ, gã cũng không biết. Một lão già nhận nuôi gã. Năm đó khi gã bốn tuổi, lão già từ giã nhân gian. Không để lại gì đáng giá cho gã cả.
Cho nên từ khi đó, Lưu Vân Phong lại bắt đầu cuộc sống lăn lộn ở bãi rác. Đứa bé lớn hơn gã, gã cũng đều biết, giữa chúng chưa nói tới giao tình nhưng không có cừu hận gì. Lưu Vân Phong mỗi lần nhặt ve chai đều thật cẩn thận, sẽ không đi làm những người đó tức giận. Hắn biết cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy. Cho nên bốn năm qua đi, coinhư là bình an vô sự.
Bãi rác này là một trong những nơi đổ rác của tông môn Hạo Nguyệt Tông cao nhất của Thiên Cương Đại Vực. Có cả rác sinh hoạt, rác luyện đan, cũng có cả rác luyện khí. &