Thí Thiên Đao

Chương 1768 : Tử Đạo (2)

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Theo lời của Tử Đạo, thứ này rất đắt? Tâm tư Sở Mặc lay động, chắp tay:



- Đa tạ Tử Đạo huynh nhắc nhở



Tử Đạo khoát tay:



- Đừng ngại, theo lời bọn họ thì có thể thấy huynh cũng là người khá thú vị, ta đây rất thích kết bằng hữu với những người thú vị. Nhưng Lưu Vân Phong đã giành trước một bước, nhưng không sao, khi nào huynh thành đạo rồi, ta lại đến tìm huynh!



Tử Đạo nói xong, thân hình loé lên một cái, biến mất trong nháy mắt.



- Tử Đạo…



Sở Mặc lẩm bẩm cái tên này, sau đó thở phào một hơi, nói thật, vừa rồi hắn luôn đề phòng, chỉ sợ đối phương đột nhiên ra tay với hắn. Đây không phải là lòng dạ tiểu nhân gì đó, đối phương thực sự quá hùng mạnh! Ở một nơi như sân thí luyện này, thật sự chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Nhưng mà người này quả thực khá thú vị, lại công khai nói tên của hắn là tên giả, còn cười nhạo cái tên giả của chính mình nữa.



Lâm Hắc! Cái tên này không hay sao? Sở Mặc mặt nhăn mày nhíu, bản thân hắn cảm thấy rất hay mà. Sở Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, phía dưới hồ Luân Hồi cũng dần khôi phục lại sự yên ả, trong lòng hắn phỏng đoán có lẽ sẽ không có sinh linh gì đó lại tấn công một lần nữa. Vì thế lại lấy ra Thương Khung Thần Giám, bắt đầu hút nước từ hồ Luân Hồi.



Vừa rồi may mà hắn không nghe lời Thương Khung Thần Giám, nếu không hiện tại hắn đã bị Tử Đạo thu phục rồi. Nếu như vậy, ngay cả Thương Khung Thần Giám cũng sẽ rơi vào tay đối phương!



Sở Mặc không dám liên tưởng hậu quả ra sao, kết quả của việc thử nhân tính thường sẽ chuốc lấy kết cục thất vọng. Hắn không dám hyvọng gì vào việc người khác nhìn thấy Thương Khung Thần Giám cấp tổ khí mà không động tâm.



Quả nhiên nơi này yên ả hơn rất nhiều rồi, sau khi Thương Khung Thần Giám hút nước hơn nửa canh giờ, bên trong đã hình thành mặt nước giống như biển lớn mênh mông.



Tất cả đều là nước của hồ Luân Hồi!



- Thế này có lẽ là đủ rồi.




Thanh niên mũi ưng nói.



- Nếu như bị người khác phát hiện… nói cho Lưu Vân Phong biết…



Một người khoảng hai tư hai lăm tuổi, tướng mạo tuấn mỹ thậm chí nhìn qua có chút giống nữ tử cũng lo lắng góp lời.



- Huynh đệ, nếu như ngươi không dám, thì có thể rút lui!



Thanh niên mũi ưng lạnh lùng nói.



- Ta cũng chỉ nói vậy thôi.



Thanh niên tuấn mỹ cười ngại ngùng, dường như không hề tức giận.



Lúc này một nam tử gầy gò khá trầm mặc ít lời nhìn về hướng Sở Mặc chạy trốn, nhíu mày:



- Tên tiểu tử kia, thật đúng là loại đi tìm đường chết bằng đủ mọi cách, để thoát khỏi chúng ta, không ngờ lại đi tới hung địa thứ năm rồi.



- Hắn tưởng rằng hắn có thể bước vào hung địa thứ năm trước chúngta sao?



Chí Tôn mười bảy mười tám tuổi cười lạnh.



Thanh niên mũi ưng hừ lạnh một tiếng:



- Tăng tốc, trước khi hắn trốn đi, phải chặn giết được hắn!