Thí Thiên Đao

Chương 1792 : Chiến không ngừng

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Sở Mặc lại dùng Hàn Nguyệt đao bổ củi. Rắc một cái, bàn tay lớn màu vàng bị Hàn Nguyệt đao chém thành hai khúc, máu tươi chảy ra xối xả. Màu máu lại trong suốt sáng loáng. Sở Mặc hừ lạnh, lẩm nhậm một chút, một số ngữ chú bay đến trên mặt dòng máu. Không ngờ lại khiến dòng máu kia bị bốc cháy ngay lập tức.



Tu sĩ kia kêu lên thảm thiết, tay của gã đã bị Sở Mặc chặt đứt.



Tổn thương này không giống bình thường. Tay của gã muốn mọc lại phải mất rất nhiều năm chứ không hồi phục ngay được. Dù có bàn tay mới thì cũng kém rất xa so với cánh tay ban đầu. Thần thông của Sở Mặc quả thực độc ác.



Tu sĩ oán độc nhìn Sở Mặc, xoay người rời đi. Vì nếu gã không đi, thứ phải mất không phải chỉ là bàn tay mà có khi chính là tính mạng.



Sau khi gã rời khỏi, Sở Mặc lại liên tiếp đánh chết hoặc làm bị thương hơn ba mươi người nữa.



Suốt mấy ngày, Sở Mặc đều không rảnh rỗi, suốt ngày chiến đầu. Dù toàn thân hắn có ngàn vạn tòa đạo đài, mỗi đạo đài đều có rất nhiều năng lượng thì tần suất chiến đấu như thế này vẫn là một khảo nghiệm tàn khốc.



Nhưng Sở Mặc lại chống được. Hắn hoàn toàn không sử dụng phân thân, không dùng Thí Thiên, Thương Khung Thần Giám hay Hỗn ĐộnHồng Lô.



Một người một đao, như một chiến thần, thản nhiên đối mặt với bất kỳ người nào đến khiêu chiến.



Sau khi hắn liên tiếp đánh bại ba mươi mấy người, chiến lực khủng bố của hắn cũng được người khác biết đến.



- Trời ơi, cái tên tu sĩ đứng thứ chín Thiên bảng, Lâm Hắc đó đúng là quá khủng bố.



- Hoàng kim thủ Hứu Như đều bại trên tay hắn. Bàn tay vàng củagã còn bị phế luôn. Gã là cao thủ ở top 20 của Địa bảng, thế mà lại bị đánh bại đơn giản như thế.



- Thái dương kính Cao Thuận Hổ cũng chết rồi. Gã cũng thuộc nhóm ba mươi cao thủ đầu Địa bảng đấy.



- Cháu của Cửu U thánh chủ nữa chứ, nghe nói bị Lâm Hắc đánh bị thương nặng, thảm bại mà về. Nếu ta nhớ không nhầm thì gã cũng ở top 10 của Địa bảng. Không ngờ rằng nhân vật như thế cũng bị đánh bại.



- Đã có mười mấy người chết dưới đao của Lâm Hắc rồi. Chiến lực của hắn tuyệt đối có khả năng lên Thiên bảng. Ta khuyên một sốngười mau chóng tỉnh ngộ đi. Có thể lên Thiên bảng không phải là kẻ yếu đâu.



- Đúng thế, một số tu sĩ Nhân bảng hoặc một số còn chưa lên bảng, không biết nghĩ thế nào mà cũng đến khiêu chiến. Đúng là đi chịu chết mà.
- Ngươi tới báo thù cho đệ đệ ngươi à?



Tuyết Vô Tình thản nhiên gật đầu nói.



- Mặc dù có vẻ hơi ỷ lớn hiếp nhỏ tuy nhiên ai bảo đệ đệ ta bị thương nặng thế chứ. Làm huynh trưởng, tất nhiên phải xả giận cho nórồi.



Đúng lúc này, phía chân trời xa lại truyền đến một thanh âm thản nhiên:



- Vô Tình huynh, không biết có thể nể mặt tiểu đệ mà bỏ qua chuyện này không?



Tuyết Vô Tình ngẩng đầu, nhìn người mới tới, con ngươi lóe lên:



- Tử Đạo?



- Đúng thế, là ta.



Người tới đứng trước mặt Tuyết Vô Tình nói.



- Vô Tình huynh, đã lâu không gặp.



Khóe miệng Tuyết Vô Tình hơi kéo kéo, sau đó nói:



- Không nghĩ ngươi vẫn còn ở Thí luyện tràng, thú vị sao?



Tử Đạo thản nhiên cười:



- Ta cảm thấy tốt mà, còn chưa thăm dò hết mấy chỗ hung địa đấy. Hơn nữa, ta vẫn muốn đến cấm địa nhìn một chút.