Thí Thiên Đao
Chương 1816 : Hầu tử (2)
Ngày đăng: 04:46 19/04/20
- …
Sở Mặc đầu xám xịt, không tìm được lời để nói.
Bên kia lại nói:
- Các người biết ta là ai? Tới nơi này có mục đích gì, nói xem ai phái các ngươi tới?
Hô!
Tử Đạo thở phào một cái, đứng ở đó, đưa tay vuốt mồ hôi trán. Đường đường là bán thánh đỉnh phong, lại bị toát mồ hôi, cảm giác như thế, đối với Tử Đạo mà nói, cũng là rất hiếm lạ rồi, y thở dài nói:
- Ta từ nhỏ nghe truyền thuyết về đại thánh gia, lớn lên trong lòng rất ngưỡng mộ và kính trọng đại thánh gia…
- Thối lắm, thối lắm … quả thực thối không thể ngửi.
Trong hư không, âm thanh bén nhón, vô cùng khinh thường, cười lạnh:
- Phiền toái nhất là cách nói chuyện đạo mạo như ngươi, đổi người nói, không thì cút đi cho ta, đừng nhìn thấy lão gia bị trấn ấp nơi đây, một hơi thở có thể thổi bay ngươi!
- …
Tử đạo một đầu xám xịt, coi như y đã lĩnh giáo cái gọi là vui giận thất thường.
Lưu Vân Phong từ trước tới nay nhanh mồm nhanh miệng, nhưng hiện tại cũng có chút run run, đem ánh mắt quay về hướng Sở Mặc.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chúng ta tới thả ngài đi ra ngoài.
Sở Mặc nói:
- Một đám vô thượng tồn tại muốn giết ta, nhưng nghe nói bọn họ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, năm đó khi bọn họ chơi xấu ta, bị cắn trả, đều đang tu dưỡng, nhưng là ta vẫn không yên tâm, bởi vì trong tay họ có rất nhiều thuộc hạ cường giả khủng bố cảnh giới đại thánh, bọn họ muốn giết ta, ta vẫn là không có khả năng phản kháng, cho nên, ta muốn thả ngươi ra, đem La Thiên Đại vũ trụ này khuấy tung lên, cho ta tranh thủ chút thời gian.
- …
Tử Đạo một vẻ tái nhợt
- …
Lưu Vân Phong mặt như tro tàn
Hai người này chút nữa thì điên rồi, trong lòng tự nhủ lão tam là đang tìm đường chết người có thể thẳng thắn thành khẩn, nhưng thẳng thắn như thế này, chẳng phải là giống với trực tiếp nó cho vị Đại Thánh gia này ngươi đem y thả ra là muốn lợi dụng y sao?
Giống như ngươi, nếu có thể thành công mới kêu là gặp quỷ rồi. Được rồi, hai chúng ta đừng đi về phía trước nữa, đợi nhặt thi thể lão tam đi…
Yên tĩnh.
Sở Mặc nói xong câu đó, cả phiến thiên địa tất cả một mảnh tĩnh mịch.
- Ha ha... Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Qua một lúc lâu, tiếng cười của Hầu tử truyền từ trong đó đến, trong tiếng cười đem theo vô tận vui mừng, như là một đứa nhỏ vui vẻ. Lại làm hai người Tử Đạo và Lưu Vân Phong triệt để bối rối.
Sở Mặc nhẹ nhàng buông tay ra, một giọt mồ hôi theo trán hắn lặng lẽ chảy xuống.
...