Thí Thiên Đao
Chương 1832 : Hổ Dược Lĩnh (2)
Ngày đăng: 04:46 19/04/20
Lưu Vân Phong cố gắng kìm chế phẫn nộ trong lòng. Lúc này, hai tên ở cửa động đã không nhịn được mà muốn nhanh chóng ăn. Nhưng, tên tu sĩ cười nhạo tên hói đầu vẫn còn có chút cảnh giác, gã ta hạ giọng nói:
- Huynh đệ, nghe nói thứ Đồn Ngư này có kịch độc, càng lâu năm thì độc tính càng lớn. Trên người thứ này đen xì, chắc đã một trăm ngàn năm, nếu chẳng may...
Tên tu sĩ kia xua tay cười nói:
- Huynh suy nghĩ nhiều rồi? Chỉ bằng tên hói sao? Gã ta có lá gan hại chúng ta sao? Gã ta còn mơ ước cưới được một mỹ nữ như hoa như ngọc về nhà đó. Yên tâm đi, cho gã ta hai lá gan cũng không dám đâu.
Nói xong, gã ta dẫn đầu cầm đôi đũa gắp một miếng đặt ở miệng, sau đó vẻ mặt hưởng thụ nói:
- Ăn quá ngon, con mẹ nó, ta đã sớm muốn nếm thử thứ này rồi, đáng tiếc... Vẫn không có cơ hội!
Tên tu sĩ cười nhạo tên hói đầu thấy người đi cùng sau khi ăn không có phản ứng gì thì cũng không nhịn được nữa. Nghĩ lại cũng thế, tên Hói tuy là tu vi không thấp nhưng đã ai thấy gã ta đánh nhau chưa? Ngay cả đám không bằng tu vi của gã ta trong phòng cũng dám mở mồm ra là gọi Hói đầu, ông ta cũng chỉ dám hắc... Hắc...
Tu sĩ này học người Hói đầu nói chuyện, sau đó tiếp tục cắn miếng to mà ăn, còn nói thêm:
- Huynh đệ, nếu huynh không muốn ăn thì...
- Ăn, dựa vào cái gì mà không ăn! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tu sĩ cười nhạo tên Hói rốt cục không nhịn được, gắp một miếng lớn lên đặt ở miệng.
Hai con Đồn Ngư một trăm ngàn năm không coi là lớn lắm, mỗi con dài hơn một thước, gần như trong khoảnh khắc đã vào bụng hai Chí Tôn đỉnh cao. Bọn họ thậm chí chưa kịp uống rượu.
Lúc này, tên ăn trước đột nhiên biến sắc, muốn nói gì đó lại phát hiện mình cơ bản không thể lên tiếng! Đôi mắt của gã lồi sát ra bên ngoài, trên trán, trên mặt, trên cổ... Tất cả phần da trần bị lộ ra đều nổi gân xanh, tiếp theo, gã phun ra một ngụm máu đen lớn, ngã xuống đất chết thảm tại chỗ.
Cảnh tượng này lập tức làm người kia sợ đến choáng váng. Gã hé miệng kêu cứu thì một vệt kiếm hiện lên chém rụng đầu của gã.
- Không!
Lâm Thanh Tú trừng mắt muốn nứt ra, cũng xông tới.
Nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể nhanh được bằng Chuẩn Thánh?
Mắt thấy người hói đầu xấu xí nhưng tâm lương thiện này sẽ phải chịu độc thủ, trong bóng đêm đột nhiên có ba bóng dáng đồng thời xông lên, phát ra ba chiêu công kích thẳng tới tên Chuẩn Thánh.
- Các ngươi dám...
Nhị trưởng lão của Hạo Nguyệt tông nổi giận gầm lên một tiếng. Nhưng tiếp đó, cơ thể của lão ta đã nứt toác!
Bị một chiêu nén giận đã lâu của Sở Mặc, Tử Đạo Và Lưu Vân Phong cùng đánh ra, đánh nát luôn cả cơ thể!
Điều này quá kinh khủng!
Quả thực muốn xé rách bầu trời.
Một đại năng cảnh giới Chuẩn Thánh... vừa đối mặt đã bị đánh nát cơ thể. Nguyên Thần của Nhị trưởng lão giãy giụa thoát ra, quát lên một tiếng rất lớn. Sở Mặc lấy Thí Thiên ra một đao chém qua.
Răng rắc!
Nguyên Thần của Nhị trưởng lão Chuẩn Thánh phải nhận một vết thương đạo cực lớn.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong là hai Chuẩn Thánh lại đồng thời công kích, hơn nữa một đao kia của Sở Mặc rốt cục đã đánh nát Nguyên Thần của Nhị trưởng lão.