Thí Thiên Đao
Chương 1854 : Gạt bỏ (2)
Ngày đăng: 04:46 19/04/20
Sau cùng, Lâm Thanh Tú lạnh lùng nhìn Trịnh Hùng:
- Ngươi nói chúng ta phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, xin hỏi ngươi có biết những việc ta nói không? Hay là, trong lòng ngươi đã biết mọi việc, nhưng vẫn vờ như không hay biết, một bộ hiên ngang lẫm liệt, hình tượng chính nghĩa đến chỉ trích khắc nghiệt chúng ta? Trịnh sư huynh, đây là lần cuối ta gọi ngươi bằng sư huynh, ngươi muốn bới móc, nói ra là được! Nhưng đừng có đổi trắng thay đen! Những lời này của Lâm Thanh Tú khiến bốn phía đều im phăng phắc. Lâm Thanh Tú nói đầu đuôi rõ ràng có trật tự vô cùng. Thậm chí nàng còn không giấu diếm chuyện Lưu Vân Phong vì nàng nổi cơn thịnh nộ, đánh chết tên đệ tử ăn chơi trác táng, gieo mầm tai họa kia.
Trịnh Hùng lạnh lùng nói:
- Ta mặc kệ chuyện này là đúng hay sai, ta chỉ biết Lưu Vân Phong phản bội sư môn, đã bị trục xuất khỏi Hạo Nguyệt tông! Bây giờ là trọng phạm bị Hạo Nguyệt tông truy nã. Nước lửa khó hòa hợp, dù thế nào, nếu như là đàn ông thì đừng để phụ nữ phải ra mặt thay ngươi, lăn ra đây đánh một trận đi! Trong hư không, giọng nói hư vô mờ mịt kia lại truyền tới:
- Đúng thế đúng thế, loại phế vật chỉ biết núp váy đàn bà, quả thực khiến người ta khinh thường…
Lúc này, Sở Mặc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên vươn một bàn tay, bàn tay kia nháy mắt vọt nhanh trong không khí, sau đó vồ thẳng lấy một chỗ trong đám người. Chỉ mới khoảnh khắc, đã trực tiếp lôi cổ ra một người vô cùng chuẩn xác, nắm trong tay, tha tới trước mặt mình.
Tay kia thì hung hăng tát qua một cái.
Bốp ~! Khi tiếng tát vang dội này truyền tới trong tai, mọi người dường như mới bừng tỉnh lại.
Động tác của Sở Mặc thực sự quá nhanh!
Nhanh tới mức gần như trong cả đám người ở đây không có ai thấy rõ động tác của hắn!
Rất nhiều người không kìm nổi trong lòng hô lên kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng đang nhìn thấy trước mắt.
Người bị Sở Mặc túm trong tay là một người trẻ tuổi trông khá dễnhìn, lúc này khuôn mặt y đang sưng phù, trong ánh mắt mang theo nỗi hoảng sợ vô tận:
- Trịnh sư huynh, đây cũng là lần cuối cùng ta kêu hai chữ sư huynh với ngươi.
- Ngươi không xứng!
Trịnh Hùng trực tiếp quát lớn.
- Được rồi, vậy chiến đi.
Ánh mắt của Lưu Vân Phong cũng dần chuyển sang lạnh lẽo, sau đó hắn lấy dao găm binh khí Đế Chủ lớn cỡ bàn tay ra, quay tròn vài vòng, nhìn thoáng qua Trịnh Hùng:
- Tới đây đi!
Trịnh Hùng rít gào một tiếng, khí tức trên thân hoàn toàn bạo phát ra ngoài, một thân huyết khí như rồng bay thẳng về phía Lưu Vân Phong.
Lưu Vân Phong không có đối chiến, làm sư huynh đệ đồng môn, kỳ thật những năm gần đây hai người không ít lần luận bàn, mỗi lần tuy rằng đều là Lưu Vân Phong hơn một chút, nhưng thắng cũng không thoải mái. Chẳng qua hiện nay Lưu Vân Phong đã bước chân vào cảnh giới Chuẩn Thánh, cường đại hơn so với quá khứ rất nhiều lần.
Cho nên lần này vừa ra tay, Trịnh Hùng cũng đã cảm giác được cái loại áp lực cường đại này.
Binh khí Đế Chủ trong tay Lưu Vân Phong nhẹ nhàng vẽ mọt cái liền mở ra một mảng lớn hư không, sau đó một đạo đao khí linh hoạt, sắc bén chém về phía Trịnh Hùng.
Rất nhiều người đều kinh hô né tránh về bốn phía, bởi vì một kích này của Lưu Vân Phong thật sự rất linh hoạt và sắc bén, cho dù chỉ một chút khí tức cũng khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.