Thí Thiên Đao

Chương 1860 : Yến hội hoàng tộc (1)

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Đám người Tử Đạo và Lưu Vân Phong vừa mới bố trí ổn thỏa trở về thấy một cảnh tượng này, không kìm nổi bĩu môi, nói thầm:



- Thật sự là một người trẻ tuổi kỳ cục tới mức tận cùng!



Khóe miệng Cơ Thánh đã đi xa khẽ cơ quắp, cụp mí mắt, cũng không trả lời.



Sở Thiên Cơ nhìn bóng lưng Cơ Thánh, than nhẹ một tiếng, hắn cũng không thích người này, nói chuyện rất đả thương, lại ngang ngược kiêu ngạo. Tuy nhiên hiện tại muốn nói có bao nhiêu hận cũng là không hận nổi, mặc kệ có nguyện ý hay không cũng khó có thể cả biến sự thành là người một nhà. Hơn nữa hiện giờ hoàng tộc đang gặp phải một trận nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay, tất cả mọi người cần đoàn kết cùng một chổ. Thời điểm ở đại vực Viêm Hoàng hắn cũng đã giáo huấn tiểu tử này, quá khứ… cũng hãy để cho nó qua đi.



Mẫu tử hai người Cơ Thanh Vũ và Sở Mặc bên này bị Cơ Thánh quấy rầy như vậy cũng đều thu hồi bi thương. Tuy nước mắt của Cơ Thanh Vũ vẫn đang chảy xuống, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười vô cùng vui vẻ.



Sở Mặc cũng giống như vậy, mắt đỏ một vòng nhìn Cơ Thanh Vũ:



- Mẹ, từ khi con thức tỉnh hình ảnh sâu trong trí nhớ, sau khi biết được chân tướng đã không còn trách mọi người.



- Hải từ ngoan, nhưng mẹ vẫn cảm thấy có lỗi với ngươi.



Cơ Thanh Vũ nói xong, sau đó lại tiếp:



- Nhi tử bảo bối, ngươi yên tâm, mẹ sẽ mượn hết ấn đến vương hoàng tộc tới cho ngươi đập chết Chung gia!



Khương Thái Nguyệt ở bên cạnh cười khúc khích nói:
Cái này ưu tú tới mức khiến người khác không biết nói gì!



Ai còn dám cười nhạo? Ai lại có tư cách cười nhạo? Ai lại dám đi châm chọc?



Cho dù là hiện giờ đế vương vẫn chưa thay đổi thái độ với cả nhà bọn họ, nhưng con cháu vợ cả hoàng tộc sợ rằng cũng phải lén lén lút lút âm thầm thể hiện thiện ý với người ta.



Một Đại Thánh cũng đã có thể khởi động một gia tộc rất lớn ở La Thiên Tiên Vực.



Những con cháu hoàng tộc này đều rất thông minh, các loại cảm xúc phức tạp này chỉ tồn tại trong lòng bọn họ chốc lát, liền nhất nhất lại chào hỏi Sở Mặc, cho dù là bối phận lớn hơn Sở Mặc rất nhiều, nhưng thái độ của bọn họ khi đối mặt với thiên kiêu trẻ tuổi này cũng đều vô cùng ôn hòa hữu lễ.



Loại trường hợp này Sở Mặc lúc trước có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chưa nói tới có bao nhiêu kích động, nhưng ít ra được người khác tôn trọng thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy thoải mái. Với hắn mà nói, tất cả… nhục nhã hay vinh dự cũng không bằng việc hắn có thể ở cùng một chỗ với cha mẹ, một nhà ba người ăn một bữa cơm thật vui vẻ.



Sở Mặc lãnh đạm cũng khiến con cháu hoàng gia kiêu ngạo từ trong xương cảm thấy vô cùng khâm phục, bởi vì hoàng tộc cho dù suy thoái như thế nào, cũng không phải ai cũng có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với một đám con cháu vợ cả hoàng tộc cao quý như Sở Mặc.



Khương Thái Nguyệt ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trong con người sáng trong như nước lóe ra hào quang sáng ngờ, hứng thú đối với Sở Mặc càng lớn, tâm tư biến Sở Mặc thành huynh đệ của nàng cũng mãnh liệt thêm vài phần.



Lúc này Cơ Khải lại đi tới, vẻ mặt mỉm cười nói với Cơ Thanh Vũ:



- Hoàng cô, tiểu chất đã chuẩn bị xong yến hội, chúng ta cũng đi dùng cơm đi!