Thí Thiên Đao

Chương 1890 : Tinh thần long (2)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


…Nghĩ đến mình còn có chút rắc rối với Bắc Đẩu giáo, Sở Mặc cười khổ, tự nhủ không cần phát sinh thêm xung đột, tốt nhất nên dừng mọi chuyện ở đây thôi.



Đúng lúc này, đột nhiên Thương Khung Thần Giám cho Sở Mặc cảnh báo, chỗ sâu bên trong đầm lầy có bảo vật.



Sở Mặc nhìn đôi huynh đệ phía xa, khóe miệng co giật, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, xông đến nơi Thương Khung Thần Giám cảnh báo.



Chỗ đó không có một trong ba viên huyết nguyệt nhưng khiến choThương Khung Thần Giám cảnh báo mãnh liệt như vậy chứng tỏ cũng không phải bảo vật bình thường. Sở Mặc rất hứng thú.



Vài tỷ lý cũng chẳng phải quá xa với Sở Mặc. Nhoáng một cái, hắn đã đến nơi. Hắn cũng không đi xuống luôn mà giật mình nhìn phía trước.



Có một con cự thú đang nằm ngủ ở đó. Trên đầu nó có một cái vòi nước, cái đầu rất lớn, giống như một ngôi sao, một nửa người nổi trên mặt nước, mắt đang nhắm lại, nửa người còn lại thì chìm trong đầm lầy. Dựa theo khí tức dao động quanh thân thể có thể đoán con thú này ở Thánh cảnh. Mà chỗ của bảo vật lại ở ngay dưới thân nó. Nói cách khác, muốn đến chỗ bảo vật thì kiểu gì cũng phải kinh động nó. Sở Mặc đoán con thú này ở đây để bảo vệ bảo vật kia.



Nếu không nhờ Thương Khung Thần Giám, Sở Mặc hoàn toàn không thể cảm ứng được sự hiện diện của bảo vật.



- Làm sao đây ta?



Sở Mặc hơi nhíu mày.



Hắn không lo về con thú kia mà lo khi hắn đang lấy đồ sẽ kinh động đến hai tên Chí tôn kia. Hai người kia cũng không giống sáu tên bị hắnđánh chết lúc trước, không biết gì. Một khi để họ có cơ hội truyền lại tin tức của hắn, hắn muốn tiếp tục tìm kiếm ba viên huyết nguyệt sẽ cực kỳ khó khăn.



Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Mặc quyết định tạm thời chưa cần kinh động con thú này, nhìn xem hai Chí tôn kia có đi khỏi chỗ này hay không rồi tính tiếp. Tuy nhiên, hai người kia lại tìm đến đây. Từ xa, họ đã nhìn thấy con cự thú nổi trên mặt nước.



Chí tôn trẻ tuổi hô lên:



- Tinh thần long kìa, chúng ta tìm được rồi sư huynh.



- Suỵt!
Nó bộc phát long uy, gầm lên, phun một ngọn lửa màu lam vào tu sĩ béo. Những chỗ ngọn lửa kia đi qua, dù là hư không cũng bị thiêu đốt, nó chính là ngọn lửa vô thượng. Tu sĩ béo khống chế hai thánh khí để cản lại, đồng thời quát lớn:



- Chính là lúc này, lên đi.



Vù một cái, tu sĩ trẻ nhân lúc thần long bay lên, lao xuống vòng xoáy khổng lồ trong đầm lầy, y không nghĩ rằng có người còn có tốc độ nhanh hơn y vô số lần.



Từ lúc thần long bay lên, lốc xoáy còn chưa thành hình, Sở Mặc đã lao xuống rồi. Sau khi xuống Sở Mặc mới biết trong này có một không gian độc lập.



Sở Mặc đứng trong một đại điện cổ xưa, bốn phía tường đều có hìnhvẽ sinh linh xa xưa, không biết đã tồn tại từ năm nào tháng nào.



Trên một mặt tượng có rất nhiều văn tự thần bí. Trên văn tự lại có một sức mạnh huyền diệu, Sở Mặc liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy choáng váng, nhìn thêm cái nữa lại muốn nôn.



Sở Mặc vội vàng nhìn ra chỗ khác. Điều này khiến hắn kinh hãi. Hắn đã là Thánh nhân. Trên đời này không ngờ có văn tự khủng bố như thế, đến thánh nhân cũng không chịu được.



Sở Mặc gần như xác định được văn tự trên vách tường này không phải là văn tự của La Thiên đại vũ trụ. Hỗn độn huyết nguyệt trong Thương Khung Thần Giám kích động la lên:



- Đây chính là Tinh tú điện, kia là Thần văn đó. Sở Mặc, mau nhớ kỹ các văn tự này, nó cực kỳ có ích đó.



Sở Mặc chua xót nói:



- Ta nhìn một chút đã đầu váng mắt hoa, nhớ thế nào được.



- Quên béng mất, cảnh giới của ngươi quá kém, haiz…



Hỗn độn huyết nguyệt không hề khách khí nói.