Thí Thiên Đao
Chương 1915 : Năng lực của Cự Đầu (2)
Ngày đăng: 04:47 19/04/20
Tên chi thứ hoàng tộc quỳ ở đó tức thì bị thần thông này của Sở Mặc làm cho chấn động đến hồn bay phách lạc, không ngừng cầu xin tha chết.
Lúc này, đám tu sĩ Thánh Cảnh này lại có mấy người không camlòng trở thành nô bộc, không muốn làm loại người nhu nhược mà muốn làm người mạnh mẽ cứng rắn, đều đứng ra nhục mạ Sở Mặc bốn phía.
- Tiểu súc sinh, ngươi có thể đắc ý nhất thời nhưng không thể cả đời đắc ý được! Không lâu nữa sẽ có một Cự Đầu chân chính ra tay với ngươi!
- Hồng Hoang lão tổ là Cự Đầu của tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Toàn bộ La Thiên Vũ trụ tổng cộng không quá 10 Cự Đầu, ít nhất có hơn một nửa muốn giết ngươi! Ngươi cơ bản không sống được lâunữa đâu!
- Đừng tưởng rằng ngươi có thể đánh chết Đại Thánh chúng ta sẽ sợ ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không giống cái loại nhu nhược kia, quỳ trên mặt đất như chó vẫy đuôi mừng chủ!
Đám người tức giận đứng ra mắng Sở Mặc gần như tất cả đều thuộc gia tộc của Hồng Hoang lão tổ. Chỉ có một hai người thuộc chi thứ của hoàng tộc đứng ra thể hiện lập trường mạnh mẽ, quyết liệt của mình.
- Con cháu dòng chính hoàng tộc sớm muộn gì cũng diệt vong! Đó là đại thế không thể ngăn cản được. Cơ Trường Thuận, ngươi đứng lêncho ta, nhận lấy cái chết giống như một tên đàn ông! Cái chết hôm nay của chúng ta sẽ nhanh chóng có người báo thù cho chúng ta! Ngươi là con cháu chính tông của hoàng tộc Cơ thị chúng ta! Đứng lên cho ta!
- Sở Mặc tên súc sinh nhà ngươi, giết đồng tộc có quan hệ huyết thống, ngươi sẽ không được chết tử tế!
Lúc này, đám người Sở lão rốt cục đã hiểu ra điều gì. Bọn họ vẫn cho là đám muốn đối phó họ, muốn tru sát Sở Mặc chủ mưu là hoàng tộc La Thiên, cho nên trong lòng không hề có chút hảo cảm nào với toàn bộ hoàng tộc La Thiên. Nhưng bây giờ mới biết, chuyện này không giống như họ nghĩ. Cái gì mà con cháu dòng chính sớm muộn gì cũng diệt vong? Chẳng lẽ đám đến từ hoàng tộc La Thiên Tiên Vực này cũng không phải là con cháu dòng chính mà là chi thứ của hoàng tộc?
Đại Khô Lâu(bộ xương trắng ở chươ ng trước) đứng trên hư không. Thân hình của gã thu nhỏ cao khoảng hơn một trượng, toàn thân giống như đúc từ hoàng kim mà thành, nhìn qua vô cùng uy vũ. Trong hốc mắt trống rỗng rõ ràng không có mắt nhưng lại làm cho người ta có cảm giác gã đang nhìn chăm chú vào mình.
Đại Khô Lâu đang “nhìn” Sở Mặc, ánh mắt của nó vô cùng dịu dàng, giống như đang nhìn hậu bối vậy. Đối mặt với đám người kia đang tức giận mắng, trên mặt Sở Mặc không có chút vẻ mặt dư thừa nào, nhìn qua như là đám người kia mắng không phải là hắn mà là mắng người khác vậy.
- Mắng đủ chưa?
- Sở Mặc, ta là con cháu dòng chính của Hồng Hoang gia tộc, ngươi dám giết ta, lão tổ tất sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Ầm!
Sở Mặc một cước đá vào đầu tên này, làm đầu của gã ta nổ nát bét.
Trong nháy mắt người ở đây ngã xuống, một bóng dáng tản ra khí tức vô cùng tang thương cổ xưa trong nháy mắt đã xuất hiện ở đó, đôi mắt mạnh mẽ phát ra âm thanh của Đại Đạo trời long đất lở:
- Người nào dám giết hậu nhân của bản tôn?
Nói xong, một cái tát chụp về phía Sở Mặc:
- Tiểu súc sinh, chết đi!
Thanh âm này gần như thấu cả tràng vực của Sở Mặc, muốn toàn bộ thế giới chấn động đến mức sụp đổ.
Thương Khung Thần Giám trên người Sở Mặc phát ra quầng sáng phong ấn thanh âm này lại.
Nhưng một tiếng nói này vẫn chấn động một chút tới Thiên giới ởphương xa, kinh động đến mức vô số người bay từ Thiên giới ra ngoài, bay về phía này.
Trong thân thể của Sở Mặc, bảy viên tinh thần nhẹ chấn động, sau đó trên người hắn phát ra một lực lượng cường đại không thể tưởng được. Mặt trên Thí Thiên đang cầm trong tay trong nháy mắt sáng lên một tia hồng quang chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng, chém về phía ảo ảnh kia.
Phụt!