Thí Thiên Đao

Chương 1925 : Hành trình vô tận (1)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


Ba ngày thời gian, cũng đủ để vị hoàng đế thảo nguyên đế quốc và Sở Quốc Y Ca và Phương Nguyên kia hiểu rõ rất nhiều chuyện rồi.



Nếu không phải là bọn họ không bỏ được hào hòa thế gian này, thậm chí cũng đã từng muốn đi theo Sở Mặc.



Lần này đi theo Sở Mặc còn có Phương Minh Thông và Liệt Ca, ở tuổi bọn họ, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện rồi, như bây giờ khó khắn lắm mới có một cơ hội, ai cũng không thể bỏ qua.



Sở Mặc cũng biết tâm tư của bọ họ, cũng không có cự tuyệt, bọn họ tuy rằng sẽ không thể có thành tựu to lớn, nhưng với tài nguyên vô tận cùng với đỉnh cấp công pháp, tu luyện đến cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng không khó.



Một chiến thuyền thật lớn đột nhiên xuất hiện bên ngoài thành,



Vô số người nhìn thấy mắt đều đơ ra.



Dường như cho đến giây phút này bọn họ mới chính thức hoàn toàn hiểu được Sở Mặc tuy rằng là đứng trước mặt bọn họ nhưng kỳ thật đã hoàn toàn không giống bọn họ rồi



Theo chiến thuyền rời khỏi, Sở Vương Phương Nguyên cùng với bá chủ thảo nguyên Y Ca mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.



- Ngươi hối hận sao?



Phương Nguyên hỏi.



- Có chút, nhưng lại không hối hận.



Y Ca trầm giọng nói:



- Bởi vì bất luật sống như thế nào đều có thể sống tới tốt đẹp.



Phương Nguyên gật gật đầu:



- Con cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này, con nhất định chọn ra người ưu tú nhất trong các đời hoàng tử để cho hắn tu tiên.



- Con cũng thế,



Y ca cười gật đầu.



- Như vậy chúng con ở đây phân biệt.



Phương Nguyên nhìn Y Ca:



- Sau này sẽ dựa vào năng lực của chính mình.



- Ha ha ha, tốt. xem ai có thể giành được địa bàn lớn.
Ngoài xa bên trong Phiêu Diêu thành, vẫn còn tỏa ra không khí vui vẻ.



Đã quá nhiều năm không được náo nhiệt như này, ngoài một số người ngoại lệ, dường như tất cả mọi người đều tề tụ đầy đủ.



Nhưng tu sĩ đỉnh cấp này, toàn bộ tâm trí đều muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn nữa, để làm cho đại vực này quật khởi trên thế gian, mỗi người đều đang làm những việc mình nên làm, nhìn lại đều rất tốt đẹp.



Lại qua vài ngày sau, Kỳ Tiêu Vũ tìm đến, nói với Sở Mặc, dám người bọn nàng muốn đi vào thông đạo của Viêm Hoàng đại vực, tiến vào sân thí luyện



- Cuối cùng cũng phải bước một bước này sao?



Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:



- Kỳ thật tới cảnh giới như nàng và Hồng Nguyệt, đã không cần thiết phải tiến vào nơi đó rồi.



Sân thí luyện càng thích hợp cho chí tôn ma luyện chính mình.



Kỳ Tiêu Vũ nói:



- Con cùng Hồng Nguyệt cô cô muốn bảo hộ những người khác đi vào, hơn nữa lần này, muốn tiến vào sân thí luyện không chỉ có năm người bọn con, mà là một đám người.



- Ừ.



Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.



- Các nàng cũng muốn đi.



Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:



- Các nàng không muốn càng ngày càng thua xa ngươi, tuy rằng như thế…chí ít cũng có thể thu hoạch được một tin tức.



Hô.



Sở Mặc thở phào một cái, cười lắc đầu:



- Cũng được tùy bọn họ đi, trở về, con sẽ tặng nàng vài món pháp khí, sau đó luyện cho các nàng một số đan dược và pháp khí, trong lúc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng, hơn nữa, sau khi hòa bình, chúng con còn trở về đây ẩn cư.



Ánh mắt Kỳ Tiêu Vũ sáng lên, cười dịu dàng:



- Uhm, con chờ ca ca.