Thí Thiên Đao
Chương 1993 : Mảnh đất giết chóc thật sự (2)
Ngày đăng: 04:48 19/04/20
Sở Mặc đi tới đây tùy ý suy diễn một chút đã biết có chuyện gì phát sinh. Hắn hơi kinh ngạc nhìn tên tu sĩ này, không nghĩ tới đã lúc này mà lại giết chết toàn bộ tộc nhân của gã. Sát tính này thật sự không khác gì sinh linh đã nhập ma.
Ít nhất, nếu như nơi này có tộc nhân của Sở Mặc, hắn sẽ chỉ liều mạng bảo vệ bọn họ.
Tuyệt đối sẽ không ra tay sát hại người mình! Tu sĩ mạnh mẽ này cũng nhìn thấy Sở Mặc. Trong ánh mắt của gã lóe lên sát cơ lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Trước khi giết chết những đồng tộc này, ta đã đồng ý với họ một khi gặp được ngươi, ta nhất định phải đánh chết ngươi.
- Ngươi biết ta?
Sở Mặc nhìn tên tu sĩ này một cái, cảm thấy rất lạ mặt, cho tới bây giờ chưa từng gặp.
- Sở công tử đại danh kinh người, làm sao lại không biết chứ? Chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra thân phận của ta?
Tên tu sĩ này hờ hững cười một tiếng:
- Trong thân thể ta có một phần huyết mạch giống với ngươi.
Sở Mặc nhìn tên tu sĩ đó:
- Ngươi là chi thứ hoàng tộc?
- Chi thứ?
Khóe miệng của tên tu sĩ nở nụ cười nhạt khinh thường:
- Nếu như không phải lão đế vương may mắn lần nữa tiến vào Tổ Cảnh, ai là chi tứ... thật đúng là không nói trước được đâu.
Đao này quá nhanh. Khi gã ý thức được đao này đã bổ về phía mình, dù gã đã gần vào tổ cảnh nhưng nằm mơ gã cũng không nghĩ Sở Mặc có thể có can đảm ra một kích tất sát như thế này? Chẳng lẽ hắn không sợ cự đầu phía sau gã ư?
- Lão tổ… cứu ta…
Đao đến trước mặt, lạnh thấu xương. Tên tu sĩ Đại thánh đỉnh cấp của dòng thứ vừa mới kêu cứu đã bị chém. Đầu gã bị bổ thành hai mảnh. Người gã cũng bị phân thành hai, hai bên cân xứng đến khó tin. Đao này quá hung hiểm. Hồng Hoang lão tổ ở vô tận ngân hà cũng không nhịn được nheo mắt lại. Nhưng lão vẫn không do dự ra tay với Sở Mặc.
Chết một tên hoàng tộc dòng thứ đầu quân vào gia tộc Hồng Hoang không khiến lão bận tâm, dù chính hậu nhân của lão chết lão cũng không thèm để ý. Chuyện này lại tốt, lão đỡ phải động thủ.
Vì cuối cùng chỉ có năm mươi người có thể sống sót rời khỏi chiến trường. Lão sẽ là một trong số đó, còn những người khác, lão chẳng quan tâm. Sở Mặc lợi dụng lực lượng có được sau khi chém một tên dòng thứ của hoàng tộc, đạo hạnh hắn tăng lên cực hạn, hắn nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa. Hiện tại, Sở Mặc vẫn chưa đủ khả năng để đối đầu với một cự đầu, dĩ nhiên là phải trốn đi rồi.
Hồng Hoang lão tổ không chút hoang mang dùng thanh âm đại đạo nói:
- Sở Mặc, ngươi nhận mệnh đi, ngươi không thoát được đâu.
Sở Mặc không nói gì mà chỉ tập trung chạy. Hắn không bận tâm quá nhiều. Dù trước khi vào chiến trường Sở Mặc đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cự đầu nhưng hắn vẫn chưa muốn chính diện giao tranh vào lúcnày.
Hắn cần thời gian để tăng tu vi của bản thân.
Ít nhất cũng cần ba hay năm năm nữa. Với tu vi hiện tại, khi hắn muốn chạy, chỉ có loại khủng như cự đầu mới có thể đuổi kịp hắn. Nhưng muốn tóm được hắn ngay cũng không phải việc dễ.
Hồng Hoang lão tổ không nghĩ Sở Mặc lại nhanh như thế, thậm chí có thể so với cự đầu tổ cảnh rồi.
Qua ba năm, Sở Mặc gặp rất nhiều tu sĩ, trên cơ bản cứ một đao làgiải quyết xong nên việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của hắn.
Trong quá trình chạy trốn, Sở Mặc cũng không ngừng củng cố đạo hạnh của mình. Hắn đã tu luyện đến quyển năm của Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp, đã sắp có thể đánh vào tầng tiếp theo. Sở Mặc không vội vì vội cũng chẳng làm được gì.