Thí Thiên Đao
Chương 2014 : Tộc một mắt (1)
Ngày đăng: 04:48 19/04/20
Lúc trước khi Sở Mặc gây dựng lại đại vực Viêm hoàng cũng từng dùng thần thức bao phủ khắp nơi để tìm người quen cũ, nhưng vẫn không thể phát hiện ra tung tích của Hư Độ. Nói không chừng tiểu hòa thượng đó đã sớm rời khỏi đại vực Viêm Hoàng rồi.
Ngược lại Sở Mặc cũng không lo lắng cho y lắm, Phật môn có rất nhiều pháp môn mạnh mẽ, vô cùng thâm diệu. Độ mạnh yếu của họ hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ tinh thông phật pháp, không có quan hệ lớn lao với cảnh giới. Hôm nay xem ra muốn tìm người thừa kế Lục Tự Chân Ngôn trong thời gian ngắn hẳn sẽ rất khó khăn. Sau khi Sở Mặc phát hiện ra sự huyền ảo của nó thì cũng không từ chối nữa, bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc.
Bên trên đạo đài tổ thụ phía ngực, cây tiểu thụ miêu kia đã trưởng thành rất nhiều, nhánh cây trông giống như sừng rồng vậy, thoạt nhìn đã hiện ra hình dáng ban đầu.
Đạo cây tổ thụ, chủ yếu là một loại đạo hấp thu, có thể hấp thu hết thảy tinh khí sinh mạng ở hư không vũ trụ xung quanh! Nếu như Sở Mặc muốn cướp đoạt, thì gần như hắn có thể hóa thân thành Ma Vương trong nháy mắt, đem tinh khí sinh mạng của tất cả những người có tu vi thấp hơn hắn hút khô!
Nhưng làm vậy chẳng những sẽ sinh ra nhân quả to lớn, mà cũng không tốt lắm cho đạo hạnh bản thân. Nói tóm lại là hại nhiều hơn lợi. Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Sở Mặc cũng sẽ không vận dụng thủ đoạn này.
Trong thời khắc mấu chốt, đạo tổ thụ cũng có thể chuyển thành một ngón đòn tấn công. Chẳng qua so với những thủ đoạn công kích khác của Sở Mặc thì uy lực của nó phải nói là kém hơn nhiều. Cho nên SởMặc gần như cũng không dùng đến.
Hôm nay, Sở Mặc đang tu hành chủ yếu sáu loại đạo. Trên thực tế, đại đạo có ngàn vạn, dù là loại nào, nếu tu luyện đến tận cùng cũng sẽ không yếu. Chẳng qua là những đạo mà Sở Mặc tu luyện có tầng lớp kéo dài hơn, tương lai sáng lạn hơn mà thôi.
Để đem những đạo hạnh này tạo thành lực chiến mạnh mẽ cùng tu vi thâm hậu, thì cần phải dựa vào chính hắn.
Sở Mặc không tính toán thời gian một cách cụ thể mà chỉ làm đại khái thôi, hẳn là hắn đã đi được hơn một năm trong cái nơi này rồi, có lẽsắp thoát ra được.
Phía trước đã không còn mờ mịt nữa!
Một tinh vực xa lạ xuất hiện trước mắt hắn. Tinh vực này vô cùng bát ngát, trên bầu trời vẫn có sương mù mông lung bao phủ. Mờ mờ.
Vùng tối!
Nơi này mới thực sự là vùng tối!
Chẳng qua là sinh linh đầu tiên mà hắn gặp không thân thiện cholắm.
- Nếu ngươi hoàn toàn không thể giao lưu được, vậy thì đi chết đi!
Thần niệm lạnh như băng của Sở Mặc đè nặng lên cả không gian.
Nhất thời, quái vật liền đỗ lại ở đó, nơm nớp lo sợ, nó hiểu rõ, vốn dĩ nó không thể chạy thoát nổi. Hôm nay nó gặm phải cục xương cứng rồi.
- Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng!
Quái vật quay người lại, hai cánh tay đã được dùng đạo hạnh cho mọc như cũ, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn đầy sợ hãi.
- Ngươi là sinh vật gì? Vì sao lại tấn công ta?
Sở Mặc hỏi.
- Ta… ta là sinh linh tộc một mắt, đi ra săn thú, vô tình đụng phải thượng tiên, xin thượng tiên tha mạng!
Trong thần niệm chập chờn của con quái vật này tràn đầy sợ hãi. Nhưng Sở Mặc có thể cảm nhận được, dường như đối phương cũng không sợ hãi tới mức ấy. Hẳn là còn có thủ đoạn gì chưa thi triển ra.
- Ta chỉ đi ngang qua đây, muốn biết nơi này có những sinh linh gì? Mau nói tỉ mỉ cho ta.
Tròng mắt Sở Mặc lạnh như băng, đạo hạnh hùng mạnh toàn thân trấn áp khắp người quái vật từ đấu chí cuối, khiến nó gần như không thể nào thở nổi.
Quái vật không do dự, trực tiếp nói:
- Đây là phía Tây của vùng tối, là lãnh địa của tộc một mắt chúng ta. Phía Nam là địa bàn của Tam Diệp thiên tôn, phía Bắc là đất của Xích Xà lão tiên, phía Đông do Huyết Hà đại tôn trấn giữ.