Thí Thiên Đao

Chương 2063 : Giết! (2)

Ngày đăng: 04:49 19/04/20


Thật ra đám tu sĩ Đại thánh cảnh cũng có người không muốn quỳ, nhưng bọn họ biết rõ, nếu làm lớn chuyện, dù Cổ Băng Băng có bị nghiêm phạt nhưng chắc chắn, bọn họ sẽ bi thảm hơn.



Đường đường đích nữ của gia tộc Cổ thần lại bị một đám thủ hạ khi dễ, thể diện gia tộc ở chỗ nào chứ? Tu sĩ tổ cảnh cùng lắm là bị sung quân đến chỗ hoang vắng rối loạn, nhưng có thể, bọn họ sẽ bị thanh lý.



Nên tình nguyện hay không cũng phải quỳ xuống hết. Cổ Băng Băngnhìn Thiên Không lão tổ và hầu tử nói:



- Phế bọn họ đi.



- Tiểu thư… chúng ta đi!



Mặt tên tu sĩ tổ cảnh đen sì, con ngươi lạnh băng đầy hàn ý. Lão không buồn che giấu, các tu sĩ khác cảnh giới cao thâm cũng không thèm che giấu.



Bọn họ thật sự hận. Đường đường là tu sĩ tổ cảnh lại bị đuổi, quá nhục nhã.



- Giết lão đi! Cổ Băng Băng nhàn nhạt nói.



Vù! Hầu tử vung thiết bổng đập thật mạnh. Thiên Không lão tổ còn xuất thủ nhanh hơn. Mỗi người đều là cự đầu chân chính, có thể trấn áp một phương.



Hầu tử triển khai công kích, tiến hành khống chế.



Tuy trong thông đạo, tu sĩ tổ cảnh không phát huy được sức công phá khiến vũ trụ lung lay nhưng cũng đủ kinh thiên động địa.



Tên tu sĩ tổ cảnh kia hoảng sợ rống to, lấy ra một pháp khí muốn bỏchạy. Pháp khí kia bị một gậy của hầu tử đánh cho nổ tung.



Sau đó, thiết bổng lại trực tiếp đánh vào đầu của tên đó. Đúng lúc này, sáu Đại thánh cũng đánh tới.



Đã trải qua biết bao sóng gió, hôm nay, dù sáu Đại thánh chưa đột phá tổ cảnh nhưng chiến lực thì tương đương với cự đầu rồi.



Chẳng mấy chốc, thân thể của tu sĩ kia bị đánh nát, đạo hạnh bị phế, chỉ còn nguyên thần định chạy trốn, lại bị Thiên Không lão tổ đánh cho vỡ vụn. Hầu tử trừng mắt nhìn Thiên Không lão tổ nói:



- Lão đầu chết tiệt chỉ giỏi chiếm tiện nghi!
- Ta thích nha!



Mắt Thiên Không lão tổ lóe lên, cười nhạt:



- Ta chưa từng ngại chiến nhé.



Bốn mươi tám người tự động trở lại động phủ của mình để nghỉ ngơi. Cổ Băng Băng hình như chợt nhớ tới ba mươi mấy tu sĩ Đại thánh cảnh đang quỳ, kinh ngạc nói:



- A, sao các ngươi còn quỳ ở đây thế? Ta quên béng mất, xin lỗi nhé.



Đám người oán thầm: quên cái đầu ngươi, rõ ràng muốn ra uy với ta. Xin lỗi gì chứ, giờ ai dám nói gì đâu.



Một tu sĩ Đại thánh cảnh, là thống lĩnh trong đám tu sĩ vội vàng nói:



- Băng tiểu thư, lần này là do chúng ta sai. Nhưng xin tiểu thư yên tâm, từ nay về sau chúng ta biết mình nên làm thế nào. Nếu còn sai phạm, không cần tiểu thư nói, chúng ta sẽ tự nghiêm phạt.



- Tiểu thư, chúng ta biết sai rồi.



- Đúng vậy, chúng ta biết sai rồi ạ.



Cổ Băng Băng cười ôn hòa:



- Vậy thì đứng lên đi.



Nếu là khi trước Cổ Băng Băng cười vậy, đám tu sĩ sẽ biết nàng đang cần dùng họ, cần nhờ vả họ, nhất định sẽ tỏ thái độ. Nhưng lúc này, khi thấy Cổ Băng Băng cười, các tu sĩ lại thấy cực kỳ cảm động.



Sau khi bọn họ đứng lên, người thủ lĩnh đến chỗ Cổ Băng Băng, ômquyền nói:



- Tiểu thư xem trước đây chúng ta là thân vệ của ngài…