Thí Thiên Đao
Chương 2066 : Sở Mặc nổi giận (1)
Ngày đăng: 04:49 19/04/20
Chuyện gì thế này? Tiểu tiện nhân kia ăn nhầm cái gì mà biến thành như vậy?
Hiện tại, Hà Phương Phương cảm giác đâm lao phải theo lao. Cổ Băng Băng thật sự quá cường thế. Cường thế đến mức không cho nàng có bất cứ đường nào để lui.
Có phải nó điên rồi hay không? Lúc này, trong hư không truyền đến một thanh âm lười biếng:
- Nháo thế được rồi, quay về đi.
Người nói chính là gia chủ.
Các tu sĩ đi theo Hà Phương Phương mềm cả chân, tí nữa thì từ trên trời rơi xuống. Trước họ có nghe nói gia chủ đứng về phía Cổ Băng Băng, nhưng Hà Phương Phương cũng nói không sao. Chẳng qua chỉ đi giáo huấn mấy nô bộc trên Phong thần bảng thôi, đâu sao đâu chứ. Bọn họ tin vậy, nhưng họ cũng biết, họ đã bị Hà Phương Phương gài bẫy.
Gương mặt Hà Phương Phương lúc trắng lúc đỏ, đột nhiên khóc ầmlên:
- Ngươi bắt nạt ta, khi dễ mẹ con chúng ta… Ta… ta về nhà mẹ ta đây.
Vừa nói lại vừa giậm chân một cái, xoay người rời đi. Đám tu sĩ phía sau nàng hai mặt nhìn nhau, bất quá sau một lát cũng đuổi theo.
- Phu nhân… chờ chúng ta chút…
- Phu nhân muốn đi đâu thế?
- Phu nhân, xin ngài bớt giận.
- …
Hầu tử im lặng nói thầm:
Gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Phỉ bị chọc giận đến trắng bệch, sau đó nhìn Tử Đạo nói:
- Chúng ta mặc kệ không quản sao?
Mông Nã ở một bên thấp giọng nói:
- Ta nghĩ, khi chưa biết rõ ràng trước đó phát sinh cái gì, tốt nhất vẫnlà không nên lo chuyện bao đồng.
Đối với Mông Nã, sinh linh thuần túy tới từ Hôi Địa thì chuyện như này nhìn nhiều thành quen, không có gì không ổn cả. Chết một đám phế vật vô dụng thôi. Nếu chuyện này cũng nhịn không được, ở Hôi Địa có thẻ ngay cả một ngày cũng không thể sinh tồn được.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ? Khả năng đao của ngươi còn chưa rút ra hết cũng đã bị người ta chém chết!
Âu Dương Phỉ có thể tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, đương nhiên cũng không được coi là thiện nam tín nữ gì, nếu có người trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ rút đao chém người. Nhưng vấn đề là, cuộc chiến này đều là có nhân quả!
Người không phạm ta ta không phạm người, đây là tôn chỉ của đại đa số tu sĩ. Bên ngoài Thương Cổ Thành đây coi là gì? Hiển nhiên là đơn phương đồ sát!
Trong lòng Sở Mặc cũng là tức giận dâng lên cuồn cuộn. Cảnh tượng nàyhắn cũng không đứng nhìn được. Dù là tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay hắn vẫn không cách nào nhịn được cảnh tượng vô cớ ức hiếp người nhỏ yếu này.
Nhất là giữa đám người chạy trốn kia còn có rất nhiều đứa trẻ ngây thơ, người già và phụ nữ, căn bản không có năng lực phản kháng. Nhữngngười này cảnh giới cao nhất cũng chưa tới cấp Chí Tôn.
Đối với phàm nhân, sự tồn tại của bọn họ giống như thần. Nhưng ở trong Thông đạo này, đối với bọn trộm cướp, những người gia, phụ nữ và trẻ con này... chỉ là phàm nhân!
Một nữ tử lớn tiếng cầu xin:
- Giết ta đi, giết ta đi, đừng thương tổn con của ta, nó còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, nó vẫn còn nhỏ!