Thí Thiên Đao

Chương 2084 : Không có tảng đá như thế (2)

Ngày đăng: 04:49 19/04/20


Nói thật, đừng nhìn Cổ Băng Băng bây giờ chưa bộc lộ tình ý rõ ràng, nhưng Sở Mặc đã hơi ngờ ngợ. Chưa nói đến việc hắn hiểu con gáibao nhiêu, nhưng hắn chắc chắn khi một người con gái hoàn toàn tin tưởng một người, thì cũng sắp chạm tới ranh giới kia rồi.



- Tùy ngươi thôi.



Cổ Băng Băng cười, hỏi tiếp:



- Chúng ta nên tin tưởng nhau trong mọi việc, phải không?



Sở Mặc gật gật:



- Ta cũng nghĩ thế.



- Thế là tốt rồi, ta muốn hỏi một chuyện, nhưng trước đây không tiện hỏi vì hơi đột xuất. nhưng bây giờ ta nghĩ hỏi cũng không sao cả. Cổ Băn Băng nói rất chậm, rất nhỏ, vẫn luôn nhìn Sở Mặc:



- Ngươi thật sự có thể trảm thần cách sao?



Sở Mặc cười cười:



- Ngươi nghĩ sao?



- Ta nghĩ là… Có.



Cổ Băng Băng nói xong, dè dặt nhìn Sở Mặc.



Nàng thật ra cũng đã suy đoán cẩn thận, tuy không thể xác định rõ ràng. Nàng hỏi chỉ để chờ câu thừa nhận của Sở Mặc mà thôi. Nàng hơi sợ Sở Mặc sẽ phủ nhận, vì sự phủ nhận đó chẳng khác nào không hoàntoàn tin tưởng nàng!



Nàng mong muốn Sở Mặc có thể tin tưởng nàng, vì bây giờ nàng đã hoàn toàn tin tưởng Sở Mặc. Ba lần giúp đỡ, hai lần cứu mạng, ơn nghĩa nặng tới vậy, nếu nàng còn không hoàn toàn tin tưởng Sở Mặc thì chắc chắn đầu óc bị nhúng nước rồi.



Nhưng dù tin tưởng hay là trợ giúp nhau, nàng cũng hy vọng không chỉ nàng, mà Sở Mặc cũng như thế.



Sở Mặc gật đầu:



- Ngươi nói có nghĩa là có.



- Oa!



Cổ Băng Băng hưng phấn hét lên một tiếng, may mà căn phòng này có pháp trận để cách âm, nếu không có khi bên ngoài nghe được sẽ hiểu nhầm mất. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập vẻ hưng phấn và hài lòng, nhìn Sở Mặc:



- Người tài giỏi nhất đời! Ít nhất cũng là người tài giỏi nhất Thông đạo này!



- …




- Ngươi nhìn thấy Tử Đạo và Âu Dương Phỉ không? Hầu Tử nao nao, gật đầu:



- Nhưng bọn họ không phải Tử Đạo và Âu Dương Phỉ. Hai tên nhóc đó ta đều gặp rồi, nhất là Tử Đạo, đâu phải người anh em kia của ngươi. Người tên Âu Dương Phỉ kia cũng không đi cùng Chung Thánh!



Nét mặt sáu Đại Thành lúc này đã trở nên nghiêm túc hơn, vì bọn họ cảm giác được chuyện có chút khó giải quyết rồi.



Sở Mặc nhìn Hầu Tử:



- Không nghĩ ngươi kỹ tính đến thế, đến chuyện nhỏ như thế cũng để ý. Hầu Tử ha ha cười:



- Đương nhiên, ta là người tài giỏi đến đâu cơ chứ! Khụ, nhóc, ngươi cười nhạo ta đấy à!



Sở Mặc cười lắc đầu:



- Thôi không đùa nữa, nói nghiêm túc thôi, Tử Đạo và Âu Dương Phỉ mà các ngươi thấy chính là người sinh ra từ kính tượng vũ trụ. Họ cùng tiến vào Thông đạo cùng… sáu Đại Thánh khác, không, đúng hơn là sáu Tổ cảnh,.. giống hệt các ngươi!



Sở Mặc nói, nghiêm túc nhìn sáu Đại Thánh. Sáu Đại Thánh lập tức ngây người. Chuyện kính tượng vũ trụ bọn họ cũng biết từ lâu, nhưng vấn đề là họ chưa từng nghĩ đến có một ngày họ sẽ có một bản sao của chính mình.



Hầu Tử nhìn Sở Mặc, hoa chân múa tay, lo lắng khôn nguôi:



- Ta thì sao? Ta thì sao? Bản sao của ta đâu??



Sở Mặc có chút thương cảm nhìn Hầu Tử:



- Nghe nói, ngươi sinh ra từ trong một tảng đá?



Hầu Tử nháy nháy mắt, nhe răng nói với Sở Mặc:



- Thế thì làm sao? Sở Mặc nhìn Hầu Tử:



- Bên thế giới kia không có tảng đá như thế đâu.



Hầu Tử không nói gì, nhìn Sở Mặc, sau đó thì thầm:



- Nói cách khác, trong cả thế gian này chỉ có một mình ta thôi?



Trên mặt Hầu Tử không hề có chút vui mừng nào, còn có vẻ mặt bi thương cô quạnh.



Trong trời đất, hầu hết sinh linh đều có truyền thừa, có nguồn gốc, lai lịch, kể cả là thực vật cũng vậy. Chỉ có Hầu Tử là rất đặc biệt, không thể tìm được lai lịch thật sự.