Thí Thiên Đao

Chương 2096 : Con người tên tiểu tử này không tệ

Ngày đăng: 04:50 19/04/20


Lạc Hồng Nhạn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Sở Sở:



- Nói thí dụ như Sở Sở, có chuyện ta vẫn chưa từng nói với nàng.



- Hả?



Sở Sở sửng sốt một chút nhìn Lạc Hồng Nhạn:



- Có ý gì?



- Xin lỗi, thực ra ta có lén dùng đại đạo luân hồi nhìn hồn phách của ngươi…



Lạc Hồng Nhạn có chút xấu hổ, không dám nhìn ánh mắt của Sở Sở:



- Ta không có ác ý gì, ta chỉ là muốn biết ngươi có phải người duy nhất kia không… thực sự đấy Sở Sở, ta không có ác ý, ngươi nhất định chớ nóng giận.



Sở Sở trừng to mắt nhìn Lạc Hồng Nhạn:



- Ngươi có thể dùng đại đạo luân hồi để nhìn hồn phách của người khác? Thấy phản ứng của Sở Sở, Lạc Hồng Nhạn càng căng thẳng, nhìn Sở Sở với vẻ mặt cầu khẩn, sau đó lại nhìn Sở Mặc, dùng ánh mắt ra hiệu không ngừng.



Trong lòng Sở Mặc cảm thấy buồn cười, hắn biết rõ căn bản Sở Sở không hề tức giận. Chỉ là Lạc Hồng Nhạn để ý quá nên bị loạn mà thôi.



Sở Sở thấy Lạc Hồng Nhạn không trả lời liền nổi giận:



- Hỏi ngươi đấy!



- A? Hỏi ta cái gì?




Sau khi nói xong, Lạc Hồng Nhạn nhìn hai người, trên mặt mangtheo chút đắc ý:



- Giải thích của ta cũng được chứ?



- Được, đương nhiên là được!



Sở Mặc trực tiếp khen ngợi:



- Tuy ngươi nói là phán đoán, nhưng ta cũng có thể cảm giác được, đây là loại lý giải gần với sự thật nhất. Ngươi thử nhìn ta xem… hồn phách của ta, như thế nào?



Bởi vì có quá nhiều chứng cứ cho thấy hắn là một ngoại lệ, cho nên Sở Mặc cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc hắn có phải ngoại lệ hay không. Lạc Hồng Nhạn gật đầu bằng lòng, sau đó hơi nhắm mắt lại, hai tay bắt đầu kết ấn, một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên cơ thể y. Luồng dao động này vô cùng nhẹ, Sở Mặc cũng chính là vì theo dõi Lạc Hồng Nhạn thi triển từ đầu thì mới cảm ứng được đôi chút. Nếu không, hắn vốn dĩ không cảm ứng được chút xíu nào.



Sau đó, Lạc Hồng Nhạn hộc cái phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay như muốn đổ. Nhất thời khiến Sở Mặc cùng Sở Sở sợ hết hồn, lo lắng nhìn Lạc Hồng Nhạn.



- Không sao không sao, khụ khụ…



Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc với vẻ u oán:



- Ta không nhìn được… chỉ thấy một biển sấm sét màu vàng, suýt chút nữa là bị sét đánh rồi… làm ta sợ muốn chết!



Biển sét màu vàng? Sở Mặc hơi hơi nhếch lông mày, nhớ tới lúc bản thân độ kiếp có một tia chớp cuối cùng màu vàng óng. Hắn nhìn Lạc Hồng Nhạn hơi áy náy:



- Ta không ngờ lại như vậy.



- Không trách ngươi, ta cũng không ngờ tới… lúc trước xem bất cứ sinh linh nào cũng không có chuyện như vậy. Đây cũng là chứng tỏ ca ca ngươi lợi hại, không phải ai cũng có thể nhìn thấu ngươi.