Thí Thiên Đao

Chương 2107 : Linh hồn hoàn chỉnh (1)

Ngày đăng: 04:50 19/04/20


Cổ Băng Băng cười tủm tỉm nói:



- Đó là lần đầu tiên ta gặp Sở công tử, nhưng lại là lần thứ hai hắn giúp ta, cũng là lần đầu tiên hắn cứu ta!



- Không nghiêm trọng tới vậy.



Sở Mặc cười khổ nói.



- Có chứ.



Cổ Băng Băng chăm chú nói:



- Nếu ngày đó ngươi không xuất hiện, chắc chắn ta sẽ chết dưới tay Toa Lan. Cho dù trong tay ta có pháp khí để ta chạy trốn an toàn, nhưng trong tình huống đó, nhất định ta sẽ không trốn!



Lạc Hồng Nhạn và Sở Sở đều nghiêm túc gật đầu. Việc như vậy thực sự không có con đường thứ hai. Bởi vì đây là một chuyện thị phi lớn! Sở Mặc cười cười, không phản bác thêm nữa.



Cổ Băng Băng nói:



- Lần thứ ba giúp đỡ, cũng là lần thứ hai cứu ta… liền xảy ra ngay sau khi Toa Lan đạo tặc rút lui. Đó là lần nguy hiểm nhất, có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy, hẳn Toa Lan sẽ không thực sự giết ta, hoặc nếu ta liều mạng, thì cũng không chết. Nhưng lần thứ ba này, nếu không có Sở công tử, thì ta chết chắc rồi.



Sau khi Cổ Băng Băng kể lại quá trình Sở Mặc cứu nàng lần thứ ba, hai người Sở Sở và Lạc Hồng Nhạn gần như ngây ngẩn. Hầu như không nói ra lời. Một lúc lâu sau, Sở Sở nhẹ giọng nói:



- Lãng mạn thật… cái này cần bao nhiêu nhân quả và duyên phận chứ?



- Ừ, đúng là cần duyên phận lớn.



Vẻ mặt Lạc Hồng Nhạn vô cùng thành thật.



Cổ Băng Băng cười tươi như hoa, rất hài lòng.




- Làm sao vậy?



Lạc Phi Hồng nhíu mày, lắc đầu:



- Hồn phách của Côn đạo hữu đã hoàn chỉnh rồi! Hoàn toàn đầy đủ! Kỳ lạ… Côn đạo hữu Tổ cảnh kia không hề bổ sung thêm hồn phách, vẫn giống với trước kia, chỉ khác là lực của hồn phách vô cùng mạnh mẽ. Nhưng Côn đạo hữu cảnh giới Đại Thánh đã bổ sung hoàn chỉnh rồi! Đã đủ ba hồn bảy vía! Kỳ tích! Kỳ tích!



Lạc Phi Hồng tò mò nhìn mấy người:



- Đạo hữu đã từng gặp chuyện gì?



Sáu huynh đệ nhìn nhau, sau đó nhìn Hầu Tử.



Mọi người cũng bắt chước, nhìn về phía Hầu Tử. Hầu Tử vô tội hấp háy mắt:



- Ta đâu có làm gì!



- Hầu huynh, ta vừa nhớ ra một chuyện.



Miêu Đại Thánh cau mày, nói:



- Huynh nhớ không? Lần đi gặp Thái Thượng, cây bàn đào ở đó…



- Đệ đang nói về cái cây đào già keo kiệt ấy ư?



Hầu Tử nhe răng cười:



- Nhớ, nhớ chứ.