Thí Thiên Đao

Chương 2118 : Các nàng là con gái ngươi thật à?

Ngày đăng: 04:50 19/04/20


Lúc này, lão phụ nói chuyện lúc trước vẻ mặt bi ai, nhìn A Cường nói:



- Đứa nhỏ ngốc nghếch, ngươi nghĩ ngươi có thể phong ấn hai vị tiểu thư cả đời sao? Ngươi biết lúc nào các nàng sẽ đồng ý theo ngươi chứ?



- Má Ngô, ngài không phải nói nhiều. Ta nghe người bên ngoài nói, chỉ cần khiến nữ nhân thành người của ngươi rồi thì ngươi có đuổi các nàng cũng không đi. Cùng lắm, thì ta phế bỏ toàn bộ tu vi của cácnàng là được…



Rầm một cái, thân thể của A Cường bị đánh bay ra ngoài đến hàng chục trượng.



Nửa gương mặt của nó đã biến mất.



Một lực lượng đã chính xác đánh bay nửa gương mặt của nó, khiến máu me be bét, lộ cả xương.



A Cường bối rối. Lúc này, sau khi khí thế đè ép bị tiêu tan, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y gấp gáp chạy về phía Sở Mặc.



- Phu quân!



Hai người đồng thanh nói.



Thân hình của Sở Mặc cũng bị đánh bay. Hắn hộc máu nhưng vẫn tiếp đất an toàn.



Sau đó, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y cảm thấy một sức mạnh vô hình giam lại. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, người Tú Thủy sơn trang nhìn thấy cung kính quỳ rạp xuống:



- Cung nghênh lão gia trở về.



Một lão giả tiên phong đạo cốt từ trên trời giáng xuống, chỉ có điều trên mặt lão tràn đầy sát khí.



A Cường ngu người, ngay cả nói cũng không nói được nửa câu, thân thể run rẩy không ngừng.



Lúc này, người trung niên quỳ dưới đất nói:



- Lão gia…- Ngươi muốn xin cho nó à?



Lão giả không nhìn Trần Chí mà nhàn nhạt nhìn A Cường đã té xuống đất.



- Nó… nó nhất thời… mê đầu…



Trần Chí nói, oa một tiếng hộc máu nhưng ông cắn răng, cố nói nốt.



Lão giả nhìn thoáng qua Trần Chí nói:



- Nể tình ngươi theo ta nhiều năm, ta tha cho ngươi lần này nhưng ngươi nhớ kỹ, không có lần sau đâu.



A Cường đột nhiên gào khóc:




Linh Thông thượng nhân liếc mắt nhìn nói:



- Ngươi biết hai người họ chính là tiểu thư của Tú Thủy sơn trang, ngươi dám làm thế thì còn chuyện gì mà ngươi không dám làm nữa chứ?



- Không, không phải như thế…



A Cường biện giải.



Linh Thông thượng nhân không muốn nghe nữa, vung tay một cái, A Cường cứ thế biến mất, cả người hóa thành vô số đạo ánh sáng, biến mất trong hư không.



- Còn gì để nói đâu.



Linh Thông thượng nhân thở dài, nhìn ba người Sở Mặc đang thâm tình nhìn nhau qua bình chướng, vẻ mặt chán ngán nói:



- Ba người các ngươi đi theo ta. Những người khác làm gì thì làm đi. Linh Thông thượng nhân nói xong bay thẳng đến một căn phòng cũ trong sơn trang.



Bình chướng ngăn cách mấy người Sở Mặc nháy mắt biến mất.



Ba người liếc nhìn nhau, sau đó đi tới chỗ Linh Thông thượng nhân.



Mấy người trong sơn trang thấy Linh Thông thượng nhân đi rồi mới từ từ đứng lên, có chút đau thương nhìn về phía A Cường đã biến mất, cuối cùng chỉ có thể thở dài.



Sau khi đi vào phòng, Sở Mặc phát hiện căn phòng thiết kế rất đơngiản. Có một cái bàn, vài cái ghế, hoàn toàn bình thường, thoạt nhìn không khác nhà của gia đình trong thế tục là bao.



Thậm chí đến pháp trận cũng không có.



- Ngồi đi.



Linh Thông thượng nhân ngồi xuống một cái ghế, vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Mặc:



- Tiểu tử, ngươi không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.



Sở Mặc nhìn Linh Thông thượng nhân nói:



- Ta phải cứu thê tử của ta.



- Ngươi không có năng lực bảo vệ các nàng thật tốt.



Linh Thông thượng nhân nói rất bình thản:



- Hiện tại các nàng đi theo ngươi thì chỉ có con đường chết.