Thí Thiên Đao
Chương 2130 : Gặp phật (1)
Ngày đăng: 04:50 19/04/20
Bởi vì thời gian trong không gian này đã bị Sở Mặc nắm trong tay.
Tuy là còn chưa khống chế hoàn toàn, nhưng thế cục đó đã quá bất lợi với Ô Long sơn chủ rồi.
Tu sĩ loài người này chính là tu sĩ nhân loại nắm giữ Đại Đạo chí cao. Thủ đoạn này cho dù những sinh linh còn lại bên kia cũng khó có thể sánh bằng.
Quyết chữ “Tiền” làm cho nguyên tố ngũ hành nơi này đều tập trungvề phía Sở Mặc.
Tất cả nguyên tố ngũ hành đều hóa thành từng pháp trận hung ác, rồi sau đó hình thành một sát trận thật sự! Một sát trận ngũ hành hoàn hảo! Vô cùng khủng bố.
Quyết chữ “hành” sau cùng những năm gần đây Sở Mặc rốt cục cũng có thu hoạch, mặc dù không thể đạt được trạng thái thiên- nhân hợp nhất nhưng cũng đã thấy được đạo. Thân hình của hắn theo ý nghĩ có thể trong nháy mắt xuất hiện ở bất kỳ một nơi nào mà thần thức có khả năng chạm tới. Nằm trong trạng thái Cửu Tự Chân Ngôn này dường như là vô địch.
Tiêu hao của nó đương nhiên là một con số kinh người, nhưng năng lượng dự trữ trong cơ thể Sở Mặc đủ để chống đỡ được loại tiêu hao lớn này. Vì thế, Sở Mặc không hề lo lắng về cuộc chiến về sau.
Phân thân của Ô Long sơn chủ bị một cước này của Sở Mặc đánh cho bay ra ngoài.
Sau đó, phân thân của Sở Mặc như bóng với hình điên cuồng tấn công. Đáng thương cho Ô Long sơn chủ lại lần nữa bi kịch.
Rõ ràng cảnh giới của y cao hơn Sở Mặc rất nhiều, hơn cả một cảnh giới lớn. Lý giải về đạo cũng hoàn toàn hơn Sở Mặc. Thân thể mạnh mẽ cũng không yếu hơn thân thể Tổ cảnh của Sở Mặc là bao, nhưng kết quả... bị Sở Mặc mạnh mẽ đánh bẹp.
Phân thân như vậy, bản tôn... cũng giống vậy!
Cho nên, sau khi Ô Long Sơn Chủ liên tục bị ăn hành liền hơi nản chí. Đường đường một Thái Thượng, lại có thể bị Sở Mặc làm cho sợ hãi mà lui!
Hơn nữa, bây giờ không phải là giả bộ rút lui đợi một lát sẽ quay lại, mà là thật sự rời đi, không quay lại nữa!
Ở những nơi sâu nhất trong vũ trụ vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ tràn ngập giận dữ và không cam lòng của Ô Long Sơn Chủ. Chuyện này, mất mặt chỉ là vấn đề nhỏ, xấu hổ không còn chí tiến thủ mới là chuyện lớn! Có lẽ, dù là bất kỳ ai cùng cảnh giới như thế mà bị một người cảnh giới thấp hơn mình áp chế hoàn toàn như thế cũng đều có phản ứng như vậy! Sở Mặc ngoắc ngoắc tay, lưu loát thu cánh tay của Ô Long Sơn Chủ ban nãy bị chém xuống kia vào bên trong Thương Khung Thần Giám. Thứ này rất tốt! Tinh khí ẩn chứa bên trong nó phong phú như không có giới hạn vậy, dù với tu sĩ nào thì cũng là nguyên liệu nấu ăn cao cấp!
Con ưng khổng lồ màu lam bên kia từ chỗ mai phục đi tới cùng Kỳ Tiêu Vũ, vẻ mặt vẫn hết sức kinh hãi.
Lần đối chiến Ô Long Sơn Chủ này tại sao lại chênh lệch lớn với trận trước đến thế? Thì ra Sở Mặc hắn vẫn luôn giấu tài!
Con ưng khổng lồ màu lam nhìn Sở Mặc, sau đó thốt lên:
- Chủ nhân! Ta hi vọng có thể đi theo ngài từ giờ về sau!
Sở Mặc nhìn con ưng một cái:
- Đi theo ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Có thể sẽ chết đấy.
- Không sao cả. Chỉ khi đi theo cường giả tuyệt thế như ngài, ta mới có thể thật sự trưởng thành. Nếu không, ta mãi mãi chỉ là một sinh linh chỉ tạm được coi là mạnh mẽ, mãi mãi không thể trở thành cường giả chân chính.