Thí Thiên Đao

Chương 2189 : Liệp Thần, đã lâu không gặp (2)

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


Chỉ có điều trước mắt, tin tức này còn khống chế trong đám trưởng lão của 13 cổ tộc. Cũng không truyền đi. Nếu không, cả thế giới Thông đạo thực sự sẽ thiên hạ đại loạn!



Sẽ có số lượng không đếm hết những tu sĩ gia nhập vào trận doanh của vương tộc Sở thị, thậm chí sẽ có Cổ tổ Thái thượng của 13 cổ tộc... Gia nhập vào Sở thị vương tộc! Bởi vì đây là một cơ hội cực kỳ lớn để vứt bỏ 13 cổ tộc!



Trưởng lão của 13 cổ tộc rốt cuộc cũng biết tính đặc biệt nghiêm trọng của chuyện này nên lập tức âm thầm liên hợp lại. Cho dù như thế nào cũng phải giết chết Sở Mặc!



Khi Liệp Thần lão tổ đi tới ranh giới phế tích của vương tộc Sở thị, Liệp Bạo dẫn theo lính tiên phong chờ đã lâu.



Nó vẻ mặt hưng phấn nói:



- Lão tổ, toàn bộ phế tích của vương tộc Sở Thị đã không có sinh linh nào nữa! Nơi đây... Là địa bàn của chúng ta! Trên mặt của Liệp Thần lão tổ cũng không có vẻ quá mức hưng phấn. Nó rất cảnh giác, dùng sức dùng mũi ngửi, nói:



- Tại sao lại cảm giác ở đây hơi không ổn lắm?



Sinh linh Hôi Địa của Liệp tộc đen thùi lùi ở phía sau Liệp Thần lão tổ che cả bầu trời, khí thế đó vô cùng khủng bố.



Một tên trưởng lão của cổ tộc Đông Phương nói:



- Không ổn sao? Tại sao ta lại không cảm giác được gì?



Một trưởng lão của cổ tộc Đông Phương cũng nói:



- Ở đây xem ra không có gì dị thường cả. Chỉ có điều Liệp Thần lão tổ vẫn nói:



- Ta cảm thấy hơi bất an.



Nó là nhân vật hàng đầu trong sinh linh Hôi Địa, là sinh linh cấp lão tổ mạnh nhất ngoài lão tổ cảnh giới Thái Thượng. Cả đời đã tham gia vô số trận chiến, cho nên đối với nhận biết về nguy hiểm đã hình thành một loại bản năng.



- Chắc chắn là Sở Mặc bị dọa chạy mất rồi!




Tất cả sinh linh đều đổ mồ hôi lạnh đầy người.



Liệp Thần lão tổ cũng sợ ngây người.



Tướng quân tiên phong của Liệp Tộc – Liệp Bạo cũng sợ ngây người. Đám trưởng lão của Đông Phương gia cũng bị sợ ngây người.



Phía sau Liệp Thần lão tổ, quân đoàn chiến sĩ Liệp Tộc phô thiên cái địa hoàn toàn bị sợ ngây người. Thậm chí ngay cả khí tràng ngất trời của chúng cũng trong nháy mắt như bị một tràng vực vô hình áp chế lại, không thể tản ra được nữa.



Liệp Thần lão tổ lạnh lùng nhìn Sở Mặc, tiếng nói của nó vô cùng lạnh lẽo:



- Mặc công tử?



- Đúng rồi, là ta. Sở Mặc gật đầu.



Liệp Thần lão tổ hỏi:



- Ta đã từng gặp ngươi?



- Liệp Thần, ông thật là quý nhân nên hay quên nhỉ. Chẳng nhẽ ông quên cuộc đấu trước đó của ông và Ô Long tướng quân rồi sao?



Sở Mặc cười nhắc nhở. Giọng nói kia rất ôn hòa, giống như là đang ân cần chào hỏi.



- Là ngươi?



Liệp Thần lão tổ mở to hai mắt nhìn Sở Mặc, nghiến răng nói:



- Năm xưa dùng thủ đoạn để cứu đi người vốn là con mồi của ta... là ngươi? Sau đó người trấn áp thủ vệ của khe nứt, chạy trốn ra ngoài cũng là ngươi?