Thí Thiên Đao

Chương 2191 : Chó cắn chó (1)

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


Kẻ địch của kẻ địch là bạn bè.



Lý luận đó vĩnh viễn không đáng làm theo!



Nhưng đám trưởng lão đó vậy mà dám cấu kết với sinh linh dị tộc! Bọn họ có chết cũng không muốn thấy cảnh đó. Lúc này, Sở Mặc cười nhìn thoáng qua Liệp Thần lão tổ, rất nghiêm túc lắc đầu:



- Đùa gì thế, bằng một mình ta đương nhiên sẽ không diệt được mấy trăm tỉ chiến sĩ của ngươi rồi.



Liệp Thần lão tổ cười lạnh nói:



- Vậy ngươi còn phách lối cái gì?



- Thế nhưng...



Sở Mặc cơ bản không để ý tới Liệp Thần lão tổ nói chen vào, mà nói tiếp:



- Ta còn có một con chó cơ mà! Gâu!



Con chó vàng rốt cục mở mắt, chỉ có điều chỉ hé mắt hữu khí vô lực sủa hai tiếng.



Đây... ngay cả đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương cũng không nhịn được mà kích động.



- Kiêu ngạo!



- Quá cuồng vọng!



- Còn thật coi mình là cao thủ vô địch cơ à?



Liệp Thần lão tổ cũng giật khóe miệng, vẻ mặt khinh bỉ nở nụ cười, nhìn Sở Mặc:



- Con đường này của ngươi ta không chọn được rồi, các huynh đệ... giết cho ta!



*Lời cuối chươ ng của tác giả:
Đông Phương Vân Lạc hữu khí vô lực cười gượng nói:



- Đây không gọi là vô sỉ...



Đông Phương Hằng Thái mắt lé nhìn gã.



Đông Phương Vân Lạc nói:



- Đây gọi là nhân tính.



Đông Phương Hằng Thái thở dài.



Sở Mặc cũng bị sự vô sỉ của đám trưởng lão cổ tộc Đông Phương làm cho chấn động. Cho nên cả người hắn đều rất trầm mặc. Chỉ là không ngừng di chuyển núi sông phong thủy, cắt đường lui của đám sinhlinh Hôi Địa.



Khiến chúng thật sự lên trời không đường xuống dưới đất không lối đi.



Còn cuộc chiến giữa Liệp Thần lão tổ và đám trưởng lão cổ tộc Đông Phương, Sở Mặc càng chẳng muốn quan tâm.



Đây mới thật sự là chó cắn chó một miệng lông!



Chẳng qua là Sở Mặc không nói ra, nếu không... Đại Hoàng chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Chó lại không chọc giận ngươi, nói chuyện vớichó làm gì chứ?



Tấm lưới ánh sáng đang không ngừng siết xuống dưới, vô số sinh linh Liệp Tộc trước khi tấm lưới ánh sáng chụp cuống cũng đã bị lực lượng hủy diệt đó làm mất hết cả tinh thần.



Dường như ánh sáng rơi xuống giống như băng tuyết, rồi tan rã.



Sức mạnh đó quá kinh khủng.



Liệp Bạo điên cuồng hét lên muốn liều chết xông về phía Sở Mặc. Trong lòng nó, sự thống hận với Sở Mặc quả thực là đến mức tận cùng. Đồng thời nó cũng hận chính mình. Vì sao lại ngây thơ như thế? Vậy mà lại không nhìn ra cạm bẫy của nơi này. Thế cho nên làm tất cả chiến sĩ của Liệp tộc thậm chí ngay cả Liệp Thần lão tổ... cũng bị lôi vào trong cái bẫy này.



Nó cảm giác mình thật đáng chết, nhưng nó muốn kéo Sở Mặc cùng chết!