Thí Thiên Đao
Chương 2211 : Con đường kia rất gian nan (2)
Ngày đăng: 04:51 19/04/20
Nhưng cảnh giới của Sở Sở cũng không thấp, đạo hạnh rất sâu. Nói câu đó xong, nhận thức của nàng liền tính toán một hồi, sau đó trên mặt dần lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì, nàng bây giờ đã hiểu khả năng này là thật sự tồn tại!
- Thật ra thì, chưa nói tới là có bao nhiêu khoa trương, muốn thực hiện bước kia tuy rất khó nhưng cũng không phải là không có khả năng. Nhưng y hẳn là đã cảm nhận được điều gì đó từ thái độ của Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng, vì thế mới lựa chọn rời đi.
Sở Sở cũng không giấu giếm bất kỳ điều gì với em gái mình.
Sở Sở nhìn Sở Mặc:
- Thái độ của hai vị tiền bối? Nói đến đây thì ta vẫn có chút ngạc nhiên…
Sở Mặc cười nói:
- Rằng bọn họ vì sao lại giúp ta sao? Sở Sở gật đầu.
Sở Mặc nói:
- Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không thể nói rõ ra được, vì họ thật ra cũng chưa nói cho ta. Nhưng theo suy đoán của ta, kết hợp thêm ký ức đời trước thì ta cảm giác chuyện này chắc hẳn liên quan tới con đường thông thiên.
- Hả?
Sở Sở không nghĩ tới, vòng vèo một hồi, chuyện này lại vẫn liên quan đến con đường thông thiên. Sở Mặc nói:
- Cho đến bây giờ, toàn bộ nhân vật đỉnh ở thế giới Thông đạo này đều biết đến sự tồn tại của hai vị này, một người trấn giữ phương Đông, một người trấn giữ phương Tây. Có thể nói, nhờ vào hai người bọn họ mà thế giới Thông đạo mới có thể bình yên vô sự cho đến bây giờ.
Sở Sở gật đầu:
- Đúng vậy, ta từng nghe nói chính vì có hai vị tồn tại cao nhất canh giữ hai phía Đông Tây, Thông đạo mới có thể vững chắc. Nếu không, chắc hẳn từ rất lâu trước đây, Thông đạo đã gặp nguy hiểm phải sụp đổ.
Con đường kia rốt cuộc khó khăn đến độ nào? Từ muôn thuở tới nay, lịch sử thật sự có thể chứng minh, số người có thể tìm được con đường kia và thành công thông qua, đến một người cũng không có!
Chuyện này không liên quan đến chuyện lịch sử Thông đạo bị gián đoạn. Thật sự là không có thành công nào được ghi lại, vì cả những điển tịch cổ xưa nhất được các cổ tộc lưu giữ cũng không có chút ghi chép nào.
Có thể đã từng có, nhưng không ai biết. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, con đường kia cực kỳ gian nan, gian nan đến mức tưởng như khôngchút hy vọng. Đó là một sự thật không ai có thể chối cãi.
Sở Sở trầm mặc một hồi rồi nói:
- Chuyện này quá hệ trọng. Chúng ta tốt hơn hết là không nên suy tính vội, ngược lại trước tiên cứ làm xong chuyện trước mắt này đã rồi bàn tiếp.
Sở Mặc gật đầu, sau đó nói:
- Khó khăn lắm mới tới một lần, có muốn gặp hai chị dâu của muội một chút không?
Sở Mặc biết, thân phận Sở Sở bây giờ không hợp để tiết lộ ra nêncũng không không mời nàng gặp ai khác nữa.
Sở Sở hài lòng gật đầu:
- Muốn, muốn chứ. Ta luôn muốn gặp hai nàng một chút, nhìn xem người thế nào có thể khiến cho ca ca ưu tú như thế này của ta khuynh đảo. Huynh không biết đâu, mấy năm nay Cổ Băng Băng thật sự là nhìn mà thấy thương…
Sở Mặc cười khổ, khoát khoát tay. Hắn không muốn nói đến chuyện này. Cổ Băng Băng là một cô gái tốt, nhưng vấn đề là cô gái tốt thì trên đời có rất nhiều. Những người con gái của Phiêu Diêu Cung có ai không phải là cô gái tốt? Nếu hắn thật sự có ý nghĩ như thế, chắc bên cạnh hắnthê thiếp đã sớm thành đàn, đạo lữ(người yêu) đã sớm gom lại được bó lớn mất.
Nếu thật sự làm như thế, những điều hắn bận lòng sẽ càng nhiều thêm.
Điều mọi người tu hành tìm kiếm là sự tự do, sự tiêu diêu tự tại. Giống như Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y vậy. Bọn họ tuy đều là vợ Sở Mặc, nhưng mấy năm nay bọn họ cũng không phải luôn luôn sống chung với nhau.