Thí Thiên Đao

Chương 2219 : Cổ sử Thông đạo (1)

Ngày đăng: 04:51 19/04/20


- Tất cả ngày hôm nay đều xây dựng trên phế tích của văn minh tiền sử. Trải qua kiếp nạn đó có quá nhiều Đại Đạo biến mất, hoàn hoàn hủy diệt. Nền văn minh mới được tạo dựng cần trải qua năm tháng rất dài mới có thể huy hoàng trở lại. Nhưng cảnh giới Thái thượng có tai họangầm rất lớn. Một ngày các cao thủ cảnh giới Thái thượng còn tồn tại thì vẫn sẽ bắt đầu hoạt động trong phạm vi lớn, bắt đầu muốn âm ỉ rời khỏi thế giới Thông đạo.Người quan sát” ở phía ngoài sẽ có thể cảm nhận được. Đến lúc đó có thể sẽ có một kiếp nạn nữa lần nữa ập xuống đây”



- “Người quan sát”?



Sở Mặc đối với ba chữ này rất mẫn cảm. Nó bao gồm quá nhiều tin tức, làm người ta cảm thấy bất an. Cách xưng hô này dường như có đôi mắt có mặt khắp nơi, một mực yên lặng nhìn chằm chặp vào vạn vật, sinh linh trong thế giới này.



- Cái tên “Người quan sát” này là do ta bắt đầu gọi, cũng có ngườigọi họ là Đại Tổ, có người gọi là Cực Tôn... Chính là mang ý” Cực hạn Tôn quý”. Thậm chí trên một Cổ điển không trọn vẹn lấy được từ tiền sử, ta còn nhìn thấy xưng hô “Đế” nữa. Nhưng trong mắt của ta, gọi bọn là “Người quan sát” thích hợp hơn cả.



Trong lòng Sở Mặc cuồn cuộn sóng to gió lớn, rất khó tưởng được người viết bộ Cổ sử này rốt cuộc là một nhân vật ra sao. Thậm chí ngay cả Cổ Điển không trọn vẹn của tiền sử cũng tìm thấy. Hơn nữa các ghi chép trong ngọc giản này đều dùng giọng khẳng định để ghi lại. Điều đó cũng làm Sở Mặc cảm thấy vô cùng khiếp sợ.



Cảnh giới càng cao đối với chuyện không đáng tin thì càng cẩn thậnhơn. Rất ít khi dùng giọng khẳng định như thế để đi suy đoán một việc.



- Căn cứ vào suy đoán của ta, Cổ tổ Thái thượng của thế giới Thông đạo đều đã bị vây chết ở thế giới này rồi. Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại cứ muốn rời đi, muốn đi vào nơi vĩnh hằng trong truyền thuyết. Thế gian có nơi vĩnh hằng hay không ta không dám nói. Nhưng ta dám khẳng định là, một ngày bọn họ tạo ra động tĩnh quá lớn, Người quan sát sẽ ra tay. Mà trong thế giới Thông đạo, Người đang quan sát cả quá trình hành động đều sẽ tạo thành tổn thương to lớn. Nếu không có hai Cổ Tổ tiên thiên thủ hộ e rằng đã sớm sụp đổ rồi.




Đại Tổ! Một xưng hô như vậy cũng đủ làm người ta kinh tâm đảm phách.



Đây chính là cao thủ Thái thượng. Cấp bậc đó cho dù Sở Mặc bây giờ cũng không có cách nào chạm đến.



Còn như xưng Cực Tôn và Đế thì càng cảm giác khó mà lường được.



Tiền bối viết ra bản Cổ sử này ở bối phận trên nhất định là không cao như Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng. Bởi vì miệng y nói là đó là hai tiền bối, nhưng lá gan của y lại không hề nhỏ, dám coi thường Người quan sát. Nhìn thấy điều đó, Sở Mặc đã biết ngọc giản này cũng không phải do Linh Thông Thượng Nhân viết. Chắc là lão lấy được từ đâu đó, biết được quá nhiều chuyện. Cho nên lão bắt đầu bố cục vạn cổ, nỗ lực lần nữa thiết lập được pháp trận thông thiên. Thông qua cách đó để mở lại con đường thông thiên.



Lại nói, bố cục đó cũng lớn vô biên giới. Cho dù Linh Thông Thượng Nhân vì bố trí những thứ đó từng làm gì, nhưng ít ra, lão có xuất phát điểm là tốt.



Xây dựng lại pháp trận thông thiên, mở lại con đường thông thiên. Người thật sự nhận được lợi ích cũng không chỉ một hai người mà là cảthế giới Thông đạo. Kể cả những sinh linh đỉnh cấp trong vũ trụ cũng có thể thu hoạch ích lợi từ đó.