Thí Thiên Đao
Chương 2224 : Nữ tử váy vàng (1)
Ngày đăng: 04:51 19/04/20
Đó là một cô gái tuyệt sắc xinh đẹp, người mặc váy dài màu vàng óng. Váy dài tỏa ra dao động đại đạo, chiến y này từ dao động tản ra có thể cảm nhận được, nó là một vật cực cao cấp.
Khí chất nữ tử cao quý không gì sánh được. Nàng ta đi ra từ trong hố sâu, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Sở Mặc, nhưng ánh mắt nàng lại không ngừng lại ở Sở Mặc, gần như là ngẩng đầu nhìn trời, lại phát ra một thanh âm lạnh như băng:
- Nơi đây xảy ra chuyện gì? Sở Mặc bị thái độ lạnh băng của cô gái này làm cho cảm thấy vô cùng khó chịu, mặc dù, hắn biết rõ, nữ tử này nhất định là tồn tại vô địch. Ít nhất, kết giới này… không phải ai cũng có thể xông vào được. Cho dù là những Cổ Tổ cảnh giới Thái thượng cũng không được.
Sở Mặc không trả lời mà là đứng ở nơi đó, đánh giá nữ tử. Hắn thậm chí vận dụng lực lượng của Thương Khung Thần Giám, muốn xem cảnh giới cô gái này!
Kết quả, Thương Khung Thần Giám đưa cho Sở Mặc câu trả lời không thể nào dò xét. Lúc này, ánh mắt của nữ tử mặc váy dài màu vàng óng cuối cùng rơi vào người Sở Mặc. Ánh mắt của nàng ta cực kì băng lãnh, từ trong đó tìm không ra được một chút tình cảm nào.
- Ngươi đang thăm dò ta?
Nữ tử lạnh lùng nhìn Sở Mặc.
- Không có.
Sở Mặc không chút do dự lắc đầu phủ nhận. Chẳng qua là muốn xem cảnh giới của nàng, kết quả là vẫn chưa nhìn ra. Lại bị nàng nói thành là thăm dò. Người không biết còn tưởng rằng hắn định làm cái gì.
- Sinh linh giống như con kiến hôi mà cũng dám nói dối trước mắt ta?
Nữ tử vẻ mặt lãnh đạm, kiêu ngạo. Nhưng không tiếp tục nói tiếp mà là giơ tay, trong hư không chỉ chỉ một cái. Một cái nhìn vào như kính thuật thông thường, xuất hiện ở đó.
Trong lòng Sở Mặc căng thẳng, biết nàng muốn tìm hiểu lại chuyện vừa xảy ra.
Sở Mặc vừa muốn tiến lên ngăn cản đã thấy cô gái đó khẽ ồ lên một tiếng, sau đó thủy kính thuật trong hư không, bụp một tiếng, vỡ vụn! Nữ tử đột nhiên nhìn về phía phương tây xa xôi, lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn lo chuyện bao đồng?
Từ bên kia truyền đến một tiếng niệm phật:
- A di đà phật.
Nữ tử lạnh lùng nói:
Nữ tử nhất thời lui về phía sau rất nhiều bước.
Tiếp theo, cô gái này như là một con mèo xù lông, giận tím mặt. Nàng từ trên người rút ra một thanh trường kiếm cổ đâm vào ông lão mặc đạo bào.
Keng!
Trong hư không, phát ra một tiếng vang. Nữ tử này chiến lực đã đạt đến một mức tận cùng, đã vào trạng thái phản phác quy chân. Nhìn vào gần như là một người tập võ bình thường. Nhưng thực tế là, mỗi một đòn của nàng đều có uy lực hủy diệt.
Sở Mặc ở một bên thấy tâm linh chập chờn, quả thực không thể tin được, trên đời này lại có sinh linh đáng sợ như vậy.
Nhưng mà, ông lão mặc đạo bào cũng vô cùng cường đại, cho dù cô gái này tấn công như thế nà, đều có thể nhẹ nhàng hóa giải. Hơn nữa nhìn vào gần như không thật sự là muốn trở mặt với cô gái.
Nhưng cô gái đó cũng không buông tha, mặt như sương lạnh, điêncuồng tấn công ông lão.
Bên kia, một lão hòa thượng khoác cái áo cà sa cũ, vẻ mặt hiền hòa nhìn Sở Mặc:
- Vẫn ổn chứ?
Lão hòa thượng này nếu như là ở nơi khác nhìn thấy nhất định sẽ không cho là tồn tại lợi hại gì. Trên người không có bất kỳ khí tức cường đại nào bộc lộ ra ngoài.
Nhưng Sở Mặc lại biết lão hòa thượng này, có lẽ là Phật Đà Vô Lượng trấn thủ tây phương! Lão đạo sĩ kia... chính là Thái Thượng VôCực trấn thủ đông phương. Chỉ là hắn không nghĩ tới, mặt mũi mình lại lớn như vậy. Bọn họ trong âm thầm trợ giúp mình thì thôi. Bây giờ nguy cơ xuất hiện, không ngờ bọn họ đích thân đến.
Trong lòng Sở Mặc rất cảm kích, đơn giản khôi phục thương thế trên cánh tay một chút, sau đó thi lễ với lão hòa thượng:
- Vãn bối không có việc gì, đa tạ tiền bối quan tâm.
Lão hòa thượng nhìn Sở Mặc gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang lão đạo sĩ bên kia, bỗng nhiên nói:
- Giết! Gì?
Sở Mặc lúc này lại càng hoảng sợ, vẻ mặt hết hồn nhìn lão hòa thượng.