Thí Thiên Đao

Chương 2272 : Cổ Thần (2)

Ngày đăng: 04:52 19/04/20


Vào giờ khắc này hai vị Thái Thượng Cổ Tổ Dạ Vô Tình cùng Dạ Vô Pháp, thậm chí ngay cả tinh lực đi hận Cổ Tổ Toa Lan Đại Đạo tự bạo Nguyên Thần cũng không có, chỉ cảm thấy bi thương cùng nực cười.



Một Thái thượng Cổ Tổ của gia tộc Minh Hà chỉ còn lại có Nguyên Thần chạy trốn ra ngoài, đột nhiên cảm thấy toàn bộ đất trời… đều thay đổi dáng dấp, trên mặt Nguyên Thần của hắn tràn ngập sự hoảng sợ, trừng lớn hai mắt nhìn cổ lực lượng có vẻ điên cuồng đang vọt tới.



Sau đó trong thời gian ngắn đã bị cỗ lực lượng này bao phủ hoàn toàn, trực tiếp đánh thành mảnh nhỏ.



Trong nháy mắt hoàn toàn mất đi ý thức, tên Thái thượng Cổ Tổ này đau khổ ngửa mặt lên trời rít gào”



- Người điên! Người điên! Người điên!



Nguyên Thần Thái thượng Cổ Tổ tự bạo, cái loại uy năng này, trong khoảng cách gần như vậy căn bản không có bất kỳ sinh linh nào có thể chạy trốn.



Sáu gã Thái thượng Cổ Tổ gia tộc Hàn Băng bị vây trong trận pháp cũng không thể trốn!



Bọn họ ở trong một tấc vuông đau khổ chống đỡ thiên kiếp Thái thượng đã không dễ dàng, kết quả một nguồn sức mạnh hủy diệt triệt để bao phủ mảnh thiên địa này.



Lực lượng sấm sét màu vàng hủy diệt tất cả.



Vùng thế giới này lập tức bị nhấn chìm.



Sáu Thái thượng Cổ Tổ của gia tộc Hàn Băng thậm chí ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, liền bị cổ lực lượng này trực tiếp xé rách thành mảnh nhỏ, sau đó lại bị tiếp tục xé rách, cuối cùng… hóa thành hư không vô tận.



Có thể nói bọn họ chết rất oan khuất!



Loại chuyện trời giáng tai họa này hoàn toàn không thể tránh thoát…




Toàn bộ quá trình đối với Sở Mặc giống như thời gian bị đọng lại. Mãi tới khi một đạo sấm sét thiên kiếp màu vàng cuối cùng phủ xuống, tới khi đạo sấm sét triệt để luyện hóa thân thể hắn thành kim sắc, ngưng tự ra thân thể kim cương bất hoại, thời gian nơi này vẫn đọng lại.



Thân ảnh kia vẫn ngồi ở chỗ kia. Thân ảnh của hắn cũng không cao lớn, không có đỉnh thiên lập địa. Nhưng khí thế phát ra trên người hắn lại vắt ngang vạn cổ.



Một cánh cửa vô cùng vĩ đại giống như chú thành Thanh Đồng tràn ngập khí tức cổ xưa. Khi thiên kiếp của Sở Mặc kết thúc đột nhiên xuất hiện ở phía trên Sở Mặc. Bất quá nháy mắt khi nó vừa mới lộ ra một góc, bóng người này liền trực tiếp liếc nhìn bên kia. Tiếp đó cánh cửa kia liền biến mất không còn bóng dáng.



Cuối cùng thiên kiếp biến mất, Sở Mặc cảm giác được tinh thần cả người trong nháy mắt khi thân thể phá tan đạo gông cùm xiềng xích kia, lập tức tiền vào một linh vực hoàn toàn mới.



Cả thế giới trong mắt Sở Mặc đều thay đổi tới mức hoàn toàn không giống nhau.



Càng thêm rõ ràng hơn về các loại đạo pháp, một chút ít suy nghĩ cần phải lĩnh ngộ cực kỳ lâu mới có thể thông suốt bây giờ lại liếc mắt liền biết.



Nhìn vào thần ảnh ngồi xếp bằng ở chỗ đó, trong lòng Sở Mặc cũng có một tầng lý giải cao hơn: Đây là một đạo ý niệm, không phải pháp thân thật sự, người có thể ngưng tụ ra một đạo ý niệm như thế chắc chắn cao hơn hắn rất nhiều!



Nếu như nói Sở Mặc bây giờ là một ao nước nhỏ, như vậy người có thể ngưng tụ ra đạo ý niệm này chính là một vùng biển mênh mông.



Nếu như nói trước khi tấn thăng Sở Mặc không hiểu rõ về loại cảm giác này, không biết nhiều về nguyên cớ bên ngoài; như vậy hiện tại trong lòng Sở Mặc rất là rõ ràng. Hắn có thể cảm thụ rất rõ ràng giữa hai bên chênh lệch rất lớn.



Sau đó Sở Mặc trực tiếp lạy ba lạy với đạo thân ảnh này:



- Cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối, đã vì vãn bối ngăn cản một kiếp.



Đạo thân ảnh này chậm rãi nhìn về phía Sở Mặc, trên khuôn mặt mờ nhạt không rõ kia tựa hộ lộ ra một nụ cười, khí tức hoang dã trên người hắn cũng được thu liễm.