Thí Thiên Đao
Chương 2283 : Vương giả trở về (1)
Ngày đăng: 04:52 19/04/20
Tử Đạo thì thào:
- Nếu Sở Mặc mà ở đây… thì sẽ thế nào?
Khương Thải Nguyệt cười khổ nói:
- Dù hắn ở đây thì cũng khó cứu vãn chứ?
Lưu Vân Phong nói:
- Nhất định có thể! Đáng tiếc…Giao lưu giữa ba người dùng thần niệm, rất nhanh.
Lúc này, thời gian và không gian trên trời cao bỗng như bị đọng lại vậy.
Điều này khiến những người bên dưới cùng kinh ngạc.
Bởi vì theo cấp bậc như tổ cảnh, chiến đấu như vậy nên kết thúc rồi mới đúng. Chính cự phách tổ cảnh, giết ba tổ cảnh… có mạnh hơn nữa cũng không làm gì được với sự đối lập khác xa này.
Nhìn sang bên kia, ông tổ họ Khương, lão Đằng, Sở Sở… còn đangxông về hướng Ma Quân, nhưng như là bị đông lại trong không trung vậy.
Tên Hàn Tiếu kia thì dường như đang muốn lao tới chỗ lão Đằng, bởi vì y là người yếu nhất bên đó.
- Vô sỉ!
Trong lòng rất nhiều người đều sinh ra ý niệm như vậy. Nhưng họ lập tức thấy kinh hãi không hiểu: Vì sao nhiều cự phách tổ cảnh như vậy đều như đang bị đông trong không gian thế? Vì sao họ lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào? Xảy ra chuyện gì rồi?
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, không sao hiểu nổi hiện tượng như vậy.
Rõ ràng là một đám cự phách tổ cảnh đang chiến đấu kịch liệt, quả là sắp đánh nát cả vòm trời này rồi. Nếu không phải chỗ hoàng thành có một trận pháp, sợ là cả hoàng thành đã bị đánh tan hoang rồi. Đây là một đám cự phách tổ cảnh cố ý chiến đấu trên trời cao. Hai bên đều không muốn đánh hỏng thế giới này. Nếu không cả La Thiên Tiên Vực đều sẽ tổn hại nặng nề!
Trong tình hình như vậy, tất cả bọn họ lại đột nhiên đơ ra như tượng, không hề nhúc nhích giữ nguyên một động tác!
Ai… mới có năng lực này?
Chẳng lẽ là… xuất hiện thái thượng?
Bọn họ cũng khôi phục tự do trong nháy mắt.
Sở lão vui mừng nhìn Sở Mặc:
- Vậy mới được chứ!
Nữ đế Phiêu Linh nhìn Sở Mặc đầy hứng thú:
- Ái dà, đây chính là thái thượng sao? Nhìn thấy người sống rồi, lát nữa đừng chạy mất đấy nhé.
Sở Mặc:
- …
Tiếp theo, ông tổ nhà họ Khương, lão đế vương, Sở Sở, lão Đằng… những người
này lần lượt đều được Sở Mặc giải phong ấn.
Những người này đều kích động tới không nói ra lời.
Nhất là Sở Sở, nàng ngơ ngác nhìn thanh niên tóc trắng này, sự rung động chân chính tới từ trong linh hồn, làm mắt nàng ầng ậc nước. Khôngcần hỏi, nàng cũng biết, thanh niên tóc trắng trước mắt này chính là vị ca ca mà bao nhiêu năm nay vẫn luôn miệng nhắc tới!
Ca ca ruột thịt!
- Ca!
Sở Sở kêu một tiếng, trực tiếp nhào vào trong lòng Sở Mặc.
Tình thân cốt nhục, linh hồn liên hệ. Loại tình thân này… căn bản không cần làm quen.
Sở Mặc nhìn gương mặt Sở Sở, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Tiểu muội, chào ngươi!