Thí Thiên Đao
Chương 2294 : Trọn đời cùng đi (1)
Ngày đăng: 04:52 19/04/20
Bên trong rốt cục xảy ra chuyện gì, không có ai biết. Viêm Hoàng Đại Vực tuy là rất lớn nhưng tin tức lại vô cùng nhanh nhạy. Bây giờ trong tay mỗi người đều có một cái Tin bản.
Đúng vậy, Huyễn Thần Giới vẫn còn, hơn nữa Tin bản rốt cục đã thông dụng.
Những gia tộc lớn của Viêm Hoàng Đại Vực trong đại môn phái cũng rất nhanh đều bị kinh động.
- Cái gì? Thủy tổ của Phiêu Diêu cung đã trở về?
- Sở thần trở về? Thật hay giả? Thật sao? Trời ơi... Hắn lại đã thựcsự trở về!
- Không thể nào! Không phải đã nói Sở thần đã sớm thoát ra ngoài tam giới, không còn trong ngũ hành nữa hay sao?
- Sinh ra chuyện lớn rồi đây! Thần của Viêm Hoàng Đại Vực đã trở về.
Cùng lúc đó, trong tòa thành cổ có tửu lâu của Phiêu Diêu Cung tọa ở đó, rất nhiều người đều thề son sắt rằng bọn họ đã gặp Sở thần...
Ngược lại dường như trong nháy mắt, toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vựctrở nên cực kỳ náo nhiệt, ồn ào náo động.
Mà, chỉ là bởi vì một người trở về.
Trong đại điện, Sở Mặc nhìn càng ngày càng có nhiều người tới, nụ cười trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Quá nhiều người đều trở về, ở đây hắn gặp được rất nhiều cố nhân.
Thậm chí còn cả đám Phàn Vô Địch năm đó ở La Thiên Tiên Vực nữa. Năm đó sau khi truyền ra tin tức Sở Mặc biến mất, bọn họ không muốn tiếp tục ở lại La Thiên Tiên Vực nữa mà lựa chọn trở về Viêm Hoàng Đại Vực.
Mấy ngàn năm trôi qua, tất cả cố nhân toàn bộ đều đang ở đây.
Sở Mặc gặp những người này cả người đều trở nên sáng sủa. Những năm này đã trải qua nhiều chuyện, vào giờ khắc này đều bị hắn bỏ qua một bên.
Còn rất nhiều cố nhân ngày xưa, Sở Mặc có thể gọi tên từng người. Hơn nữa, với những người từng trải chung với mình, Sở Mặc cũng có thể thuận miệng nói ra ngay.
- Những hồi ức đó với ta giống như mới xảy ra hôm qua.
Sở Mặc nhìn mọi người:
- Cho nên, ta chưa từng quên mọi người.
- Chúng ta đều giống nhau, huynh chính là sự kiêu ngạo của bọn ta.
Liễu Mai Nhi mỉm cười nhìn Sở Mặc, nói.
Sở Yên đã đạt đến Thánh cảnh, nhìn Sở Mặc:
- Ca, người lần này trở về còn đi nữa không?
Một câu nói làm cho sự ồn ào náo động trong đại điện nhất thời yên tĩnh lại. Mọi người đều nhìn về phía Sở Mặc, vấn đề này bọn họ cũng rấtquan tâm.
Bọn họ rất sợ Sở Mặc ra đi vội vàng, một lần nữa lại biến mất trước tầm mắt họ.
- Đi, nhất định phải đi. Sở Mặc vừa cười vừa nói.
Trên mặt rất nhiều người nhất thời tỏ ra thất vọng.
Tựa như Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Tần Nhi... trong nội tâm các nàng ấy đều hy vọng Sở Mặc có thể lưu lại. Nhưng bọn họ đềubiết cảnh giới giữa mình và Sở Mặc thực sự quá chênh lệch.
Cho dù các nàng có liều mạng đuổi theo, cho tới hôm nay đã tu luyện tới Đại Thánh kỳ rồi ngay cả các nàng cũng khó mà tin được, nhưng đối mặt với Sở Mặc vẫn có cảm giác: Ta thật yếu ớt.