Thí Thiên Đao

Chương 2369 : Lão đầu bạc (1)

Ngày đăng: 04:53 19/04/20


Sở Mặc lúc này đã sắp xe nát hư không.



Nhưng lực lượng quy luật pháo cũng đã đến.



Sở Mặc trực tiếp vận hành tất cả đạo pháp toàn thân, trong nháy mắt cả không trung vũ trụ Huyết Vực đều tuôn ra vầng sáng mênh mông. Lấy thân thể Sở Mặc làm trung tâm, quang mang lóa mắt không cách nào nhìn thẳng, giống như một mặt trời chói chang.



Cả không trung Huyết Vực đều giống như muốn sôi trào.



Nháy mắt khi lực lượng quy luật này tới gần người, Sở Mặc liền phun ra một ngụm tiên huyết. Thân thể giống như kim cương kia trong chốc lát giống như muốn tan rã.



Lúc này thanh âm Sở Tuệ băng lãnh vang lên từ trong hư không:



- Ca, buông tay đi, đây là vô số năm qua ta tìm nhược điểm của ngươi, sau đó nghiên cứu ra quy luật pháo chuyên đối phó với ngươi, ngươi nhất định phải chết.



Đúng lúc này một đạo bình chướng vô hình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Sở Mặc, trước khi thân thể Sở Mặc bị tan ra đã chắn Sở Mặc phía sau.



Sở Mặc có thể thấy rõ ràng, đạo bình chướng ngăn cản trước mặt mình nhìn như vô hình, lại giống mợ bức tường thật!



Trên vách tường kia có vô số thứ như rồng như xà đang vặn vẹo, không ngừng xếp thành từng tổ, mỗi một tổ đều có thể diệt đi một quy luật pháo đánh ra.



Toàn bộ quá trình nói thì chậm nhưng trên thực tế lại quá nhanh!



Cũng chỉ có Sở Mặc mới có thể thấy một bức tường ngọ nguậy. Nếu có những sinh linh khác ở chỗ này căn bản nhìn không thấy cái gì, chỉ có thể thấy Sở Mặc bị ánh sáng rực rỡ chói mắt trực tiếp bao phủ lại, ngoài ra sẽ không thấy gì nữa!



Cái này thật quá kinh người!



Cơ hội tốt như vậy, nếu Sở Mặc còn không lợi dụng thì chính là ngu xuẩn. Thân hình của hắn nháy mắt trốn đi, trực tiếp chui vào tới nơi có khoảng cách rất xa.



Lúc này bức tường vô hình kia cũng biến mất.



Ùng ùng!



Lực lượng quy luật nơi này ầm ầm nổ tung, biến bầu trời này thành hư vô.



Bên kia Sở Mặc lạnh lùng quơ Thí Thiên trong tay, một vệt ánh sáng màu đỏ lần nữa chém về phía chiến hạm Sở thị chỉ còn lại có một nửa!
- Nơi đó tuyệt đối không tốt!



- ……



Sở Mặc có chút không biết nói gì nhìn nha đầu này.



Lúc này chiếc thuyền nhỏ kia bỗng nhiên vặn vẹo, trong nháy mắt hóa thành một lão đầu bạc đứng ở bên người Từ Thi Nghiên.



- Nha, Cổ lão gia gia, ngài thì ra có thể biến lớn như vậy sao?



Vẻ mặt Từ Thi Nghiên nhất thời kinh ngạc nhìn lão đầu không kém nàng bao nhiêu bên cạnh.



Trên mặt lão đầu lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó nói:



- Chữ khắc trên đồ vật che cả mảnh vũ trụ, không hề nhỏ.



Sau đó lão đầu bạc nhìn Sở Mặc:



- Ứng Vận giả, không mời chúng ta ngồi một chút sao?



Khóe miệng Sở Mặc co quắp một cái, quay đầu nhìn thoáng qua không trung bên cạnh, sau đó cười cười mở ra cánh cửa thế giới Thương Khung Thần Giám.



Hắn có thể cảm giác được thân phận của lão đầu bạc này rất bất phàm, lai lịch hẳn



là vô cùng đặc thù. Mà địa vị của cô gái này cũng tuyệt đối là được tôn sùng. Trên người nàng mang theo một cỗ khí chất kiên cường sẵn có, tuy nhìn qua có chút xấu hổ, cũng rất khiêm tốn, nhưng làm cho người ta có cảm giác vô cùng cao quý.



Lại nói bọn họ vừa mới cứu hắn, hắn cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ ràng.



Cánh cửa thế giới mới vừa mở ra, lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ bên kia trực tiếp xông ra, hai người bọn họ đều bị giật mình. Thật không nghĩ tới Sở Tuệ sẽ bắt đầu công kích Sở Mặc, càng không nghĩ tới Sở Mặc lại phản ứng cực nhanh như thế, nhanh chóng ném bọn họ vào trong thế giới Thần Giám.



Cùng lao ra còn có rất nhiều người.



Ma Quân, Sở lão, Phiêu Linh Nữ Đế, Kỳ Tiêu Vũ, Thủy Y Y, Sở Đồng, Sở Hiên…