Thí Thiên Đao
Chương 2378 : Chữ khắc trên vật phòng ngự bị phá
Ngày đăng: 04:53 19/04/20
Bọn họ vốn đã chấp nhận mình sẽ chết, tốt nhất là được chết thống khoái. Nhưng vạn vật đều có bản năng cầu sinh, được sống thì dại gì mà từ bỏ chứ.
Nghe Sở Mặc nói, đám Cổ tổ Thái thượng chen nhau đồng ý, cứ như sợ chậm một chút Sở Mặc sẽ đổi ý vậy.
Đông Phương Vân Lạc nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng hỏi:
- Thật ư? Ngài thực sự muốn chúng ta làm chuyện này sao?
- Sao, ngươi không muốn à?
Sở Mặc nhìn Đông Phương Vân Lạc, nhàn nhạt nói.
- Ai nói thế đâu, dĩ nhiên là ta đồng ý rồi.
Đông Phương Vân Lạc oán giận nhìn Sở Mặc nói:
- Ngài cũng không được nuốt lời đó.
- Đúng thế, ngươi là người có thân phận và địa vị, nhất định phải nhất ngôn cửu đỉnh.
Một Thái thượng Cổ tổ khác nói đầy xem thường.
- Nói không giữ lời sẽ bị người khác chê cười đó.
- Người như Sở công tử nhất định giữ chữ tín mà.
Một đám Thái thượng Cổ tổ lúc trước lại có vẻ khúm núm, dùng lời nói thận trọng trước mặt Sở Mặc, bọn họ sợ hắn đổi ý.
Sở Mặc thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Ta sẽ giữ lời.
Ánh mắt của đám người nhìn hắn đã tràn đầy cảm kích. Năm xưa bọn họ sát hại vô số sinh linh của Vương tộc Sở thị, giờ đã bị báo ứng. Đầu lâu của họ bị cắm trên cột cờ trong phế tích Sở thị, dãi nắng dầm sương biết bao năm.
Đối với họ, việc này còn khó chịu hơn cái chết. Cũng may Sở Mặc thiện tâm, hôm nay lại cho bọn họ cơ hội để chuộc tội, chỉ cần bọn họ thật lòng lấy ra hết truyền thừa, dạy cho đám học sinh kia.
Nhưng bọn họ đã sống rất lâu, trải qua nhiều kiếp luân hồi, nhưng lại chưa từng chân chính gặp qua Đại tổ.
Thời điểm tên Sở Mặc tới tai bọn họ, hắn vẫn chỉ ở Tổ cảnh, còn chưa là gì hết. Một số người còn biết Sở Mặc khi hắn mới ở Đại thánh.
Nhưng từ Tổ cảnh đến Thái thượng tuyệt đối là một chặng đường dài, dù là thiên tài tuyệt thế cũng cần thời gian để tích lũy, ngưng tụ. Phải có đủ thời gian thì mới có thể chân chính lĩnh ngộ được đạo và pháp. Nên đối với người tu hành, Sở Mặc quá trẻ.
- Chúng ta bại không oan.
Đông Phương Vân Lạc nhìn mấy Thái thượng kia, cười khổ.
Sau đó, Sở Mặc phong ấn hết toàn bộ lực lượng của bọn họ. Chiêu thức này cao minh hơn chiêu thức phong ấn của đám Cổ tổ ngày xưa dùng rất nhiều.
Nghe Sở Mặc nói hắn đã vào Đại tổ, cả đám kích động nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, cảm giác khác hẳn rồi. Sau khi Sở Mặc phong ấn họ thì đưa họ đến Vương tộc, giao cho Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y.
Rồi Sở Mặc lại chỉ điểm một chút cho Từ Thi Nghiên về việc tu luyện. Xong mọi việc, hắn mới rời khỏi thế giới Thần Giám.
Cả mảng trời vẫn bị chữ khắc trên đồ vật phong tỏa.
Sở Mặc vừa tới liền nhận được tin chữ khắc truyền đến.
Ba thế lực lớn hiện đều đang ở bên ngoài, tất cả đều mang đến các đồ vật khắc chữ rất mạnh, muốn công phá nơi đây.
- Chủ của ba thế lực lớn đều ở cấp bậc tồn tại cao cấp, hơn nữa, nhiều năm qua, mấy lão già này đã tích lũy được thực lực cực kỳ thâm sâu. Nếu chỉ đối mặt với một người thì còn có thể dùng truyền thừa Bàn Cổ để đối phó. Nhưng muốn lấy một địch ba thì lực bất tòng tâm.
Sở Mặc thầm nghĩ, rồi lại quay sang hỏi chữ khắc?
- Có thể trụ được không?
Chữ khắc hồi đáp không được tốt:
- Khó lắm. Tốt nhất chuẩn bị trốn đi.
- Trốn ư? Sở Mặc cân nhắc. Nếu trước kia hắn còn sợ hãi. Nhưng giờ, hắn đã tu luyện Bàn Cổ kinh, nắm giữ được Bàn Cổ thân pháp nên hắn tuyệt đối tự tin về tốc độ, khả năng chạy trốn của bản thân.